Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 443

Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:37:39
Lượt xem: 11

Ông ta nhìn sang bên kia.

Một tù nhân đầu trọc mặt mày sần sùi bám vào lan can, cười ngốc nghếch.

Mã Chính Kỳ mặt mày đầy vẻ hung tợn: "Cán bộ có nhầm không? Môi trường tồi tệ như vậy làm sao sống nổi? Tù nhân lao động cải tạo cũng phải có nhân quyền chứ!"

"Nhân quyền?" Cảnh sát mở cửa, khẽ cười mỉa mai: "Ông muốn nhân quyền thì vì sao phạm tội mà vào đây? Nói một câu, đi hay không?"

"Cán bộ xin thương xót, cho thêm một chiếc nệm hoặc chăn bông được không? Eo tôi không tốt, thực sự không ngủ được trên chiếc giường cứng này." Mã Chính Kỳ nói, cố ý nghiêng cổ tay và liên tục chỉ vào, "Cán bộ xem này, tôi có vấn đề về xương sống."

Nói cũng kỳ lạ.

Cổ của ông ta đã nghiêng mười mấy năm, mỗi ngày đều không thoải mái, như bị treo một vật nặng. Khi bị cô cảnh sát kia đánh vào tường, cổ ông ta như được nắn lại một cách kỳ diệu.

Tuy nhiên, trước mắt để có thể cầu xin được môi trường sống thoải mái hơn, ông ta vẫn muốn giả vờ đau ốm.

Cảnh sát nghi ngờ nhìn nhìn: "Cổ thực sự có vấn đề?"

"Thật, còn thật hơn cả ngọc trai." Mã Chính Kỳ cười nịnh nọt, "Cán bộ, hãy làm ơn giúp tôi lấy thêm giường và chăn bông."

Mã Chính Kỳ thấy cảnh ngục biểu hiện buông lỏng, cho rằng đối phương đã trúng kế, trong lòng nhịn không được cười trộm.

Bỗng nhiên, cảnh côn giáng xuống, hung hăng đánh vào cánh tay trên của ông ta.

Cảnh ngục quát lớn: "Toàn bộ tù nhân ở đây đều như nhau, ông còn dám bất đồng ý kiến? Ở tù mà cũng đòi hỏi à? Sao không đi ra ngoài mà ở khách sạn!"

"Tù giam là nơi cải tạo ông, ông tưởng là thiên đường à?"

Mã Chính Kỳ bị cảnh côn đánh trúng tim, ông ta đau đớn vô cùng, nhìn thấy cây côn thứ hai sắp giáng xuống, liên tục giơ tay cầu xin tha thứ: "Được rồi, được rồi, tôi ở, tôi ở còn không được sao?"

"Già rồi nên không thể chịu nổi một trận đòn, sếp dừng tay với."

Cảnh ngục thu hồi côn, cười lạnh: "Lần sau còn dám ngó ngang ngó dọc nữa thì đừng trách!"

Nói xong, cảnh ngục khóa cửa sắt và rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-443.html.]

Mã Chính Kỳ bước vào căn phòng giam ẩm ướt, nằm xuống chiếc giường sắt lạnh lẽo.

Ông ta vặn cổ, thử đi thử lại vài lần nhưng đều không thành công. Ông ta hoảng hốt phát hiện ra rằng, chiếc cổ mà ông ta tưởng rằng đã gãy lại nghiêng về chỗ cũ. Nó lại nặng trĩu và đau đớn, giống như đang treo vật nặng hàng chục cân.

Ông ta lại thử một lần nữa.

Cổ vẫn như cũ.

Ông ta lại một lần nữa nằm vật ra giường, bóng đêm đen kịt khiến ông ta không khỏi hồi tưởng lại sự việc năm xưa ở căn hộ.

Mã Chính Kỳ nhớ lại cảnh mình dùng d.a.o phay không ngừng c.h.é.m vào cổ bé gái, nhịn không được bật cười khan, trong mắt lóe lên ánh tà ác.

"Ai bảo mày chống cự? Ngoan ngoãn nghe lời thì có sao chứ? Bị tao chặt đầu, thành quỷ cũng không tìm được đường về nhà."

Sau khi Giết Trịnh Hân Nhã, ông ta đã sống một cuộc đời nhàn hạ ở nước ngoài trong mười mấy năm.

Ông ta không có con cái, già rồi cũng không ai chăm sóc.

Hiện giờ ở trong tù, có ăn có uống, điều kiện tuy gian khổ nhưng cũng tạm ổn.

Nhìn chung mọi chuyện, Mã Chính Kỳ không cảm thấy hối hận gì, thậm chí còn có chút hưởng thụ.

Ông ta không hề hoảng hốt.

Ông ta nghĩ rằng chỉ cần ở tù không ra ngoài, ông ta vẫn còn có con đường sống.

Cứ như vậy, Mã Chính Kỳ lấy ra từ trong răng giả một lưỡi d.a.o nhỏ xíu, chỉ bằng đầu ngón tay út, mỏng manh như tờ giấy. Ông ta mỉm cười nhìn lưỡi d.a.o trong bóng tối.

Ông ta tự nhủ rằng dù nhà tù có kiểm tra nghiêm ngặt đến đâu thì lưỡi d.a.o cũng có thể mang vào được.

Ông ta sẽ chờ cơ hội để tìm hiểu địa hình, dựa vào kinh nghiệm nhập cư trái phép năm xưa để trốn thoát.

Bỗng nhiên.

Ánh mắt ông ta thay đổi, tia hung hãn lóe lên trong bóng tối, ông ta cầm lưỡi d.a.o vung mạnh vào cổ.

DTV

"Hoắc... Hoắc..."

Loading...