Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 432

Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:37:02
Lượt xem: 6

Mẫn Tiểu Mẫn lau nước mắt, tay áo len tổng hợp đen sì, cô ôm chặt phong bì tiền, giơ lên mỉm cười: "Được."

"Người tốt, người tốt." Mẫn thôn trưởng cảm thán.

Sở Nguyệt Nịnh vẫy tay, gọi taxi, quay đầu mỉm cười: "Thế... Có việc gì lại đến Phố Miếu tìm chị."

Hai chị em cúi đầu chào tạm biệt đại sư.

Cho đến khi taxi rời đi, hai người mới đứng dậy đi theo thôn trưởng.

---

Nghỉ ngơi một ngày, Sở Nguyệt Nịnh ngủ một giấc thật ngon.

Khi cô dậy, việc đầu tiên là gọi điện thoại đến quán ăn Trương Ký, nhờ Trương Kiến Đức dán một bảng thông báo "Đóng cửa" ở quán nước đường.

DTV

Cửa sổ mở rộng, gió biển thổi vào mặt.

Xa xa, dưới ánh mặt trời, mặt nước biển lấp lánh sóng nước, dưới lầu tiếng ồn ào náo nhiệt của hàng xóm đã vang lên.

Cô duỗi người, lại nhún nhún vai, mỉm cười: "Tuyệt vời! Lại là một ngày mới!"

Chuẩn bị dọn dẹp một chút để ra ngoài, mới vừa xoay người, Sở Nguyệt Nịnh đã bị hoảng sợ.

Sở Di mặc một chiếc váy ngủ liền thân rộng rãi, tóc rối tung như tổ quạ, miệng há to cười hì hì.

"Hắc hắc, chị hôm nay không cần đi làm à?"

"Hôm nay định nghỉ ngơi." Sở Nguyệt Nịnh vừa dứt lời.

Sở Di lập tức ôm lấy cánh tay cô, lắc lư như con hồ lô, cười đen tối, "Vậy có thời gian đi xem phim không? Em muốn đi xem Tinh Tế Chi Vương."

"Xem phim à?" Sở Nguyệt Nịnh cố ý kéo dài giọng, véo má béo phì của cô em gái, buồn bã nói, "Nhưng mà chị có chút việc phải xử lý trước."

Sở Di chu mỏ, không cam tâm nói: "Được rồi, chị có việc thì cứ lo việc trước đi."

"Nhưng mà..." Sở Nguyệt Nịnh cười cười, "Xem phim vẫn còn thời gian."

"A a a a!"

Sở Di vui vẻ vung tay múa chân "Tuyệt vời! Em đi gọi Mễ Hân!"

Một giờ sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-432.html.]

Ba người gặp nhau ở rạp chiếu phim, Trần Mễ Hân đưa vé cho Sở Di, Sở Di phụ trách mua vé xem phim cho ba người, Sở Nguyệt Nịnh thì đi mua bỏng ngô.

Trần Mễ Hân đi theo sau, kinh ngạc nhìn gáy của Sở Nguyệt Nịnh. Cô hoàn toàn không ngờ rằng chị của Sở Di lại xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả minh tinh trên TV!

Sở Nguyệt Nịnh quay đầu lại, đưa túi bỏng ngô lớn cho cô và cười nói: "Lấy đây, một túi cho em, lát nữa chị cùng A Di ăn một túi nữa là đủ."

Cô không thích đồ ngọt lắm.

Trần Mễ Hân nhận lấy bỏng ngô, khuôn mặt nhỏ ửng hồng lắp bắp nói: "Cảm ơn... Cảm ơn chị."

Một bóng người vội vàng lao tới.

Sở Di hưng phấn dơ vé phim: “Đã lấy vé xong, mau đi thôi nào”

Lời nói còn chưa dứt, cô đã va phải người khác vì không nhìn thấy lối đi nhỏ.

"Ai nha!"

Sở Di ngã xuống đất, vé xem phim cũng rơi theo, cô vội vàng nhặt vé mà không kịp che đầu gối bị thương, tức giận ngẩng đầu lên: "Ai vậy, đi đường không nhìn sao?"

Kiều Tinh phì cười, xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi không để ý có vật cản ở phía trước."

"Hừ, tôi không chấp nhận." Sở Di bĩu môi đi đến bên Sở Nguyệt Nịnh.

Kiều Tinh cũng đi cùng hai người bạn học, nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh cũng chạy nhanh đến chào hỏi: "Chị, chị cũng đến xem phim à?"

Hai người bạn học nghe cách xưng hô của Kiều Tinh, cũng kinh ngạc nhìn nhau.

Mọi người đều biết, Kiều gia chỉ có hai vị thiếu gia, người có thể khiến Kiều Tinh gọi là chị, đến nay... Lẽ nào là một vị tiểu thư?

Rốt cuộc đối phương là ai?

"Chị đi cùng A Di xem phim, các em đi xem gì?" Sở Nguyệt Nịnh tò mò hỏi.

Kiều Tinh cũng vẫy vẫy vé xem phim, nụ cười tuấn tú hiện trên khuôn mặt: "Cũng đến xem phim."

Vì vậy, hai bên hợp thành một nhóm, phát hiện ra rằng họ đều xem cùng một suất chiếu phim.

Sáu người vừa vặn ngồi một hàng, cùng nhau vào rạp.

Rạp chiếu phim tối đen, không ít người mang theo đèn pin vào rạp, nhất thời trong rạp chiếu phim tối đen chỉ thấy ánh sáng lấp lánh của đèn pin.

Tận dụng thời gian trước khi phim bắt đầu, vài người bắt đầu trò chuyện.

Hai nam sinh đột nhiên đẩy Kiều Tinh, "Anh Tinh, anh Tinh."

Loading...