Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 423
Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:36:17
Lượt xem: 13
Cha của Mẫn Nham và ông nội của Mẫn Tiểu Huy là anh em ruột. Ông nội của Mẫn Tiểu Huy có hai người con trai, một người là cha của Mẫn Tiểu Huy, người còn lại là bác ruột.
Hai con trai của bác ruột đều đã nhảy lầu tự tử, còn bên này chỉ còn lại chị gái của Mẫn Tiểu Huy.
Bác ruột thỉnh thoảng sẽ đưa tiền cho Mẫn Tiểu Huy tiêu xài, nhưng phần lớn thời gian, ông không muốn quay lại nơi đau buồn này.
"Đến rồi." Mẫn Tiểu Huy bưng chén nước đường, dừng lại trước một căn phòng nhỏ bên giếng trời.
Cửa được làm bằng gỗ củi, rất dễ dàng đẩy ra.
Từ trong căn phòng nhỏ truyền đến tiếng dây thừng cọ xát.
"Chị, em đã về." Mẫn Tiểu Huy thật cẩn thận bưng chén nước đường vào phòng.
Căn phòng tối đen như mực, còn có chút lạnh lẽo và ẩm ướt. Giữa phòng có một chiếc ghế dựa, trên đó có một cô gái tóc tết quai chèo bị trói, ước chừng 15-16 tuổi.
Thấy người trở về, Mẫn Tiểu Mẫn ngừng giãy giụa và cố gắng gỡ dây thừng trói mình. Tóc cô bết dính mồ hôi vào da đầu, vì thiếu dinh dưỡng nên khuôn mặt cũng vô cùng gầy gò. "Tiểu Huy, giúp chị cởi dây thừng, chị muốn tưới nước cho cây trong đất."
Nói xong, cô l.i.ế.m liếm đôi môi khô nứt nẻ, "Chị hứa với em sẽ không nhảy lầu đâu."
"Được... Được thôi."
Mẫn Tiểu Huy đặt chén nước đường xuống đất, gỡ dây thừng quấn quanh người Mẫn Tiểu Mẫn, "Chị...chị ơi, nếu chị muốn nhảy lầu, thì nhất định phải nói cho em biết đó."
DTV
Gỡ xong dây thừng.
Mẫn Tiểu Huy bưng chén nước đường đưa qua, "Đại... Đại sư đưa."
Mẫn Tiểu Mẫn nhận lấy chén nước đường, cảm ơn Sở Nguyệt Nịnh rồi cẩn thận uống một ngụm, sau đó lại đưa cho Mẫn Tiểu Huy.
Hai chị em nương tựa nhau sống, cơm không đủ no, đã không ngại ai ăn ai uống nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-423.html.]
Đợi hai chị em ăn xong.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn Tiểu Mẫn không ngừng xoa xoa cổ tay và hỏi: "Tại sao em muốn nhảy lầu?"
Mẫn Tiểu Mẫn mơ hồ, lắc đầu: "Em cũng không rõ lắm, trước đây đều không như vậy, từ khi anh Hưng và em Hoằng nhà bác cả nhảy lầu chết, em cũng bắt đầu có ý định nhảy lầu."
Sự việc không đơn giản như vậy.
Sở Nguyệt Nịnh lấy la bàn ra và đi quanh phòng một vòng, "Căn phòng tuy cũ nhưng sân phơi lại trống trải, đây là vị trí tuyệt vời để nạp khí."
Mẫn Tiểu Mẫn tò mò hỏi: "Đại sư, sân phơi trống trải đại diện cho điều gì?"
"Chức năng chính của sân phơi là tụ khí, càng rộng rãi thì có thể chứa nhiều khí trường hơn, tài vận cũng sẽ càng tốt. Sân phơi nhà em trống trải như vậy, thì người ở sẽ không thiếu tài vận. Hướng Huyền Vũ sau nhà cũng rất vững vàng, vị trí cửa nhà cũng không thành vấn đề."
Nhưng con cháu nhà họ Mẫn lại rơi vào cảnh thảm khốc như vậy.
Nếu phong thủy không có vấn đề, thì hoàn toàn không thể xảy ra tình huống những người có quan hệ huyết thống lần lượt c.h.ế.t chóc liên tiếp.
Dương trạch không có vấn đề, vậy thì chính là âm trạch.
"Khi ông nội em còn sống, điều kiện trong nhà thực sự khá giả." Mẫn Tiểu Mẫn thở dài, cô xoa xoa vết hằn trên cổ tay bị trói, đáy lòng lại không trách em trai, nếu không phải em trai tìm người trói mình lại, thì giờ này cô đã là một xác chết.
Sở Nguyệt Nịnh đã hiểu đại khái, cô thu hồi la bàn và đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng Mẫn Tiểu Mẫn có rất nhiều người vây quanh, đều nghe nói nhà họ Mẫn nghèo kiết đã mời thầy phong thủy về, họ ăn cơm xong mới đi làm đồng áng, đều háo hức xem náo nhiệt.
Sở Nguyệt Nịnh quay đầu lại và nói: "Tiểu Huy, chị muốn đi xem mộ của tổ tiên các em, em dẫn chị đi nào."
"Được thôi... được thôi." Mẫn Tiểu Huy chỉ ra ngoài, "Ông nội thôn trưởng... ơ... ông ấy ở bên ngoài, ông ấy... ông ấy biết rõ nhất."
Theo hướng nhìn lại.
Đám đông rẽ ra một con đường.
Một ông lão mặc bộ đồ luyện công màu trắng, chống gậy trúc, run rẩy đi đến, bên cạnh còn có một người đàn ông hầu hạ đi theo.