Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 422

Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:36:15
Lượt xem: 10

Bên cạnh, Mẫn Tiểu Huy ôm chén nước đường, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ gầy gò, "Đại... Đại sư, nhưng... Nhưng không..."

Lời nói còn chưa dứt, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng lên.

"Có thể." Sở Nguyệt Nịnh với vẻ mặt trắng nõn nà nở nụ cười, "Em có thể mang nó về."

Thấy đại sư cho phép mang nước đường cho chị gái, trên khuôn mặt buồn khổ của Mẫn Tiểu Huy cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, cậu bé cẩn thận đặt chén nước đường vào trong lòng, hăng hái ngồi phía trước muốn dẫn đường.

Phát hiện nước đường ngọt ngào trong chén rung rẩy đổ ra ngoài, cậu bé lại đổi thành bước nhỏ, như vậy, dù đi nhanh, nước đường cũng sẽ không đổ ra ngoài lãng phí.

"Đại... Đại sư, bên này."

Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy đi đường quá chậm, đến rồi bên đường liền nhìn khắp nơi, "Nhà em ở đâu, chúng ta đi taxi đi."

Taxi?

Mẫn Tiểu Huy kinh ngạc há hốc miệng, taxi rất đắt.

Cậu bé lắc đầu: "Em đi bộ, em không biết đi taxi như thế nào cả."

"Đường về nhà hẳn là biết hướng nào nhỉ?" Sở Nguyệt Nịnh chặn một chiếc taxi, thấy Mẫn Tiểu Huy gật đầu, hai người mới lên xe.

Chiếc taxi màu đỏ dừng lại ở một ngôi làng hoang vắng.

Vừa xuống xe, Mẫn Tiểu Huy ôm chén nước đường liền dẫn đường phía trước, "Ngay phía trước."

Vào lúc giữa trưa, từng nhà đều đang nấu cơm, khói trắng bốc lên từ ống khói.

Theo tiếng gọi của Mẫn Tiểu Huy, không ít con ch.ó chạy ra đuổi theo cậu bé, Mẫn Tiểu Huy cũng quay đầu lại vỗ vỗ đầu những chú chó, sau đó tiếp tục dẫn người đi phía trước.

Xung quanh có không ít thôn dân ra xem náo nhiệt, thấy Mẫn Tiểu Huy dẫn theo một người đẹp tựa như người mẫu trên TV, họ xôn xao bàn tán.

Một đôi vợ chồng trung niên từ trong đám người bước ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-422.html.]

Người phụ nữ trung niên bước đến và hỏi một cách nhiệt tình: "Người đẹp, cô có quan hệ gì với nhà họ Mẫn? Phong thủy nhà họ không tốt lắm, cô tốt nhất đừng đến gần quá."

"Chúng tôi cũng là vì tốt cho cô." Người đàn ông trung niên nói tiếp, "Họ quá bất hạnh, tất cả đều nhảy lầu tự tử, bây giờ đến Mẫn Tiểu Mẫn cũng muốn nhảy lầu, không biết có phải là đã đụng phải thứ gì không sạch sẽ hay không nữa."

Sở Nguyệt Nịnh bĩu môi, cảm thấy đôi vợ chồng này có vẻ xảo trá, cô nói: "Tôi là thầy phong thủy, có vấn đề gì hay không xem xong sẽ biết."

Nghe thấy từ "thầy phong thủy".

Cống Kim Chi như bị dọa, vội dừng bước.

"Người đẹp ơi, nhà họ có vấn đề rất lớn." Mẫn Nham còn muốn nói gì đó, đã bị Cống Kim Chi dẫm lên chân, hắn đau đớn nhe răng trợn mắt, "Ai da, cái con đàn bà điên này."

Cống Kim Chi che miệng: "Ai nha, do tôi vừa mới không thấy đường."

DTV

Nói xong, cô liếc mắt ra hiệu với Mẫn Nham, Mẫn Nham đưa tay ra định nói lại nhưng nghẹn họng.

Mặt khác, thôn dân nghe nói Sở Nguyệt Nịnh là thầy phong thủy, mỗi người đều xông tới.

"Cô là đại sư à? Vậy thì thật tốt quá."

"Nhà họ Mẫn quả thật là xui xẻo. Từ khi ông nội Mẫn mất, hai vợ chồng đã hẹn nhau nhảy lầu, chỉ còn lại hai anh em nương tựa nhau sống, giờ đến Tiểu Mẫn lại muốn nhảy lầu."

"Đừng nói Tiểu Mẫn, hai đứa con nhà thứ hai cũng đã đi theo rồi sao?"

"Mẫn Tiểu Huy lại còn nói lắp, thật không hiểu nhà họ Mẫn đã phạm phải tội gì."

"Đại sư ơi, chúng tôi đều biết nhà họ Mẫn không có tiền, nếu cô sẵn lòng đến xem xét quả thật là một người đại thiện nhân."

Đối với những lời khen ngợi của thôn dân, Sở Nguyệt Nịnh chỉ mỉm cười, cầm kiếm gỗ đào đi theo Mẫn Tiểu Huy vào một ngôi nhà cũ. Đó là một ngôi nhà theo phong cách thực sự cũ kỹ, so với những ngôi nhà mới bằng xi măng của các gia đình khác trong làng, nhà họ Mẫn vẫn sử dụng gạch bùn.

Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy một giếng trời.

Cô đánh giá hỏi: "Vợ chồng kia có quan hệ gì với gia đình em?"

"Kia... Đó là bác cả." Mẫn Tiểu Huy ngắt quãng giải thích.

Phải mất kha khá thời gian thì Sở Nguyệt Nịnh mới hiểu rõ mối quan hệ trong gia đình Mẫn Tiểu Huy.

Loading...