Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 407
Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:35:10
Lượt xem: 8
Thi Bác Nhân cầm bút ghi chép.
"Bình thường hay đanh đá tùy hứng tôi đều có thể dung thứ, thấu hiểu, còn tưởng rằng cô ta rốt cuộc đã hiểu chuyện, không ngờ chỉ là vì muốn độc c.h.ế.t tôi." Chung Xướng đầy mặt chua chát.
Sau khi ghi chép xong khẩu cung, Thi Bác Nhân vỗ vai Chung Xướng: "Mọi chuyện đã sáng tỏ, lần sau tìm vợ thì tìm bà già là được, con gái trẻ nếu không vì tiền của bác mà đến, thì cũng chưa chắc hướng về bác vì đẹp trai đâu?"
Chung Xướng cười khổ xua tay: "Sao tôi còn dám tìm vợ nữa? Cậu cảnh sát thật biết nói giỡn."
Nói xong, hắn mới đi đến chỗ hai người đứng bên mép giường bệnh, áy náy nói: "Cô chủ, thật là xin lỗi, cô chờ cửa hàng khai trương, tôi lại làm thành như vậy."
Sở Nguyệt Nịnh không để bụng, đặt trái cây mua đến lên tủ đầu giường: "Bác tĩnh dưỡng tốt cơ thể là quan trọng nhất, việc trang hoàng mặt tiền cửa hàng không vội, tôi tự có chỗ bày quán."
Chung Xướng gật đầu: "Chờ dưỡng sức khỏe tốt, sẽ tiếp tục khởi công."
Bỗng nhiên ——
"Meo..."
Cửa sổ mở rộng, một con mèo hoang đen trắng nhảy vào từ bên ngoài một cách linh hoạt. Nó vẫy đuôi, nhẹ nhàng bước đi trên sàn nhà, đi đến giường bệnh của Chung Xướng, nó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Chung Xướng bằng đôi mắt đen to như hạt dẻ.
"Lại là mày." Chung Xướng tìm được đường sống trong chỗ chết, liếc mắt một cái đã nhận ra con mèo hoang dưới giường chính là con mèo hoang đã từng cứu mạng mình.
Con mèo hoang như hiểu ý, dùng chân sau nhảy lên chiếc giường êm ái như bông, nhảy trái nhảy phải, dẫm đạp chiếc chăn trắng tinh thành những đóa hoa mai xám xịt.
Nếu là người khác, đã sớm đuổi con mèo hoang đi.
Chung Xướng lại duỗi tay ôm con mèo hoang vào lòng ngực, âu yếm vuốt ve: "Sau này tao lại là ông già độc thân, không biết mày có nguyện ý bầu bạn với ông già này không?"
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-407.html.]
Mèo hoang kêu "meo", như đáp lại, cọ cọ vào lòng bàn tay Bác Chung, híp mắt hưởng thụ sự vuốt ve.
"Cô chủ." Chung Xướng nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh, rốt cuộc quyết định hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Con mèo này không quen không biết, vì sao lại muốn cứu tôi một mạng vậy?"
Sở Nguyệt Nịnh nhìn con mèo hoang đang nằm trong lòng Chung Xướng, véo má nó và nói: "Lúc nó mới sinh ra, mẹ nó đã qua đời vì bệnh, ba anh chị em nó đều bỏ nó đi, đến mùa đông, nó bị nhốt trong mương ở nông thôn, mấy ngày liền không bò ra được. Cũng không có anh chị em nào đến cho nó ăn, suýt c.h.ế.t đói, là nhờ bác không sợ mương bẩn mà bế nó ra ngoài."
Mèo hoang ghé vào lòng Chung Xướng và im lặng lắng nghe.
"Nó bơ vơ không nơi nương tựa, vì bẩn thỉu nên thường bị người ta ghét bỏ, bác đã mang đến cho nó một tia sáng trong cuộc sống. Nó không muốn xa rời bác, nhưng cũng lo lắng bị bác ghét bỏ, nên cứ thế âm thầm đi theo bác, bác đi đâu nó cũng đi theo."
"Mèo có khứu giác rất nhạy bén, bác nói nó đánh nghiêng hộp cơm, có lẽ là vì nó nghe thấy mùi vị khác biệt."
Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm vào mắt mèo hoang và mỉm cười hỏi: "Tao nói đúng không?"
Mèo hoang kêu "meo" một tiếng như thể để đáp lại.
"Thì ra mày chính là con mèo hoang bẩn thỉu mà tao đã cứu trong mương năm xưa." Chung Xướng cảm động đến rưng rưng nước mắt, hắn bế mèo hoang lên và nhìn thẳng vào mắt nó.
Hắn không ngờ rằng một việc làm thiện nhỏ bé của nhiều năm trước lại gieo quả tốt cho ngày hôm nay.
Nếu không có con mèo này thì hắn đã sớm c.h.ế.t vì trúng độc.
Lòng hắn trào dâng cảm xúc, hắn không ép buộc Đinh Yến Lệ gì cả, cũng không bao giờ đòi hỏi sự hồi báo từ cô ta. Đến một con vật nhỏ bé còn biết báo ân, mà người vợ chung chăn gối lại chỉ nghĩ đến việc mưu tài hại mệnh.
Sở Nguyệt Nịnh cũng vô cùng cảm khái trước việc bác Chung suýt bị mưu sát.
Ba người họ rời khỏi bệnh viện.
"Nịnh Nịnh," Thi Bác Nhân gọi.