Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 377
Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:42:00
Lượt xem: 11
Nghe được đề cập đến chủ đề sự nghiệp, Hà Văn Bân lại phấn chấn, gật đầu lia lịa: "Đại sư nói đúng, tôi đang trong giai đoạn khởi nghiệp."
Sở Nguyệt Nịnh cười nói: "Vậy thì tốt, hãy nắm bắt cơ hội trong hai năm tới."
Hà Văn Bân lưỡng lự, lời nói của đại sư có phải là ám chỉ rằng sự nghiệp của anh ta sẽ thành công không? Vừa định nhếch môi cười, anh ta lại cảm thấy đau nhói ở khóe miệng.
DTV
"Ôi chao." Hà Văn Bân cầm quả trứng gà xoa bóp khóe miệng đang rỉ máu, "Đại sư, cô xem mặt tôi đầy vết thương, đều do bị bóng golf đập trúng. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi e rằng sẽ không kịp đến ngày sự nghiệp thành công."
Hóa ra là vậy.
Hà Văn Bân đang xây dựng một sân tập golf trên một mảnh đất trống ở khu Du Tiêm Vượng. Không biết vì lý do gì, mỗi lần anh ta đi ngang qua sân bóng, đều có thể bị bóng golf bay lạc trúng chính xác vào mặt anh ta. Chuyện tệ hại hơn là những người chơi bóng đều là khách hàng, mà sân bóng lại là do chính anh ta đầu tư, nên anh ta không thể đòi bồi thường, đành phải nuốt cục tức vào lòng.
"Nhưng sao mỗi lần đều trúng tôi, có phải quá mức trùng hợp không?" Hà Văn Bân càng nói càng tức giận, xoa bóp quả trứng gà mạnh hơn, lại đau đến mức nheo mắt nhăn mặt.
"Làm cho đến giờ tôi cũng không dám xuất hiện ở sân bóng."
Xui xẻo thay, lại còn tiếp tục xảy ra những chuyện kỳ quái khác.
Quả là quá kỳ quặc.
Nhóm hàng xóm đi theo Sở Nguyệt Nịnh cũng đã trải qua không ít sự kiện kỳ bí, nên khứu giác của họ cũng khá nhạy bén.
"Phải nói là anh chàng này đúng là xui xẻo."
Hà Văn Bân thở dài: "Thật sự quá xui xẻo."
"Đừng nóng vội, người trẻ tuổi thường thiếu kiên nhẫn."
Hàng xóm lớn tuổi trấn an anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-377.html.]
"Hay là anh hãy suy nghĩ cẩn thận xem có phải đã đắc tội với ai hay không?"
"Ví dụ như ăn đồ cúng mà người ta chưa cúng bái xong, hoặc tiểu tiện vào mộ?"
Hà Văn Bân lập tức phủ nhận: "Các vị chú bác, tôi tuyệt đối không thể làm những chuyện thấp kém, vô đạo đức và trái đạo đức như vậy."
"Ồ?" Bên cạnh truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn Hà Văn Bân, thấy vai anh ta toát ra luồng khí đen nhàn nhạt, liền cười và nói: "Anh hãy suy nghĩ kỹ lại đi."
"Chuyện xảy ra cách đây ba tháng."
Nghe đại sư nhắc nhở, Hà Văn Bân cũng nghiêm túc suy ngẫm. Nhìn theo chuyển động của quả trứng gà, lòng anh ta càng lúc càng nóng ruột, bồn chồn. "Đại sư, ba tháng trước tôi bận rộn với việc tu sửa sân gôn, đừng nói là mộ, ngay cả xương người còn chả thấy đây."
"Thật ư?" Hà Văn Bân còn thề thốt khẳng định: "Tôi thề nếu như tôi nói dối, xin cho sét đánh c.h.ế.t tôi."
"Tôi không nói đến chuyện mộ." Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng gõ lên bàn bằng ngón tay thon thả. "Ba tháng trước, khi anh đi ngang qua bãi cỏ, có làm gì bất thường không?"
Hà Văn Bân cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên anh ta nhớ ra: "À, đại sư cũng có thể tính ra chuyện này sao? Lúc ấy tôi cùng công nhân ăn tối xong, rồi đi dạo trên bãi cỏ. Chưa đi được bao lâu thì tôi buồn tiểu nên đi giải quyết."
"Nhưng bên cạnh việc đi tiểu, thì tôi không làm gì phạm pháp khác." Hà Văn Bân thực sự khó hiểu: "Chẳng lẽ việc đi tiểu cũng liên quan đến xui xẻo sao?"
Sở Nguyệt Nịnh véo nhẹ ngón tay và hỏi: "Lúc ấy anh có gặp ai hoặc nhìn thấy gì khác không?"
"Lúc ấy tôi chỉ gặp một đứa trẻ." Hà Văn Bân cầm quả trứng gà lên và miêu tả bằng cử chỉ: "Nó mặc áo khoác màu vàng lông xù, đội mũ lưỡi trai, đôi mắt đen láy và rất có thần."
Hà Văn Bân vẫn còn nhớ rõ tình hình đêm hôm ấy.
Cậu bé tiến đến bên cạnh, kéo kéo quần anh ta.
Lúc ấy Hà Văn Bân đang đi tiểu, liếc nhìn cậu bé một cái. Cậu bé đội mũ quả dưa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nghiêng đầu chỉ vào mình mà hỏi.
"Chú ơi, chú xem con giống người không?"