Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 347
Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:37:20
Lượt xem: 7
Anh chàng này tên là Trần Hạo Minh, bốn tháng trước anh ta đến phố Miếu mở một phòng tập thể hình, nằm trên tầng 3 của nhà hàng Trương Ký.
Ai ngờ, sau bao nhiêu nỗ lực để mở phòng tập thể hình, ngày khai trương chỉ đón tiếp được hai vị khách. So với công ty trước đây của anh ta với hàng trăm nhân viên mỗi ngày, quả thực là không thể so sánh được.
Trần Hạo Minh vô cùng lo lắng.
Tiền thuê nhà ở Hương Giang cũng không hề rẻ, phòng tập thể hình không chỉ cần diện tích rộng rãi mà còn cần trang thiết bị tập thể dục hiện đại và sang trọng. Do đó, Trần Hạo Minh đã dồn hết vốn liếng để đầu tư 300 vạn.
Doanh số bán hàng hàng tháng không đạt được 5000 tệ. Cứ tưởng rằng khách hàng sẽ chen chúc nhau, nhưng ngược lại mỗi ngày chỉ có người đến ăn và ngồi chờ.
Lý tưởng ban đầu tan vỡ như một chậu nước lạnh dội vào than hồng.
Mỗi tháng Trần Hạo Minh đều lỗ tiền, nhìn thấy tình hình thu không đủ chi, lòng anh ta càng ngày càng nóng ruột. Thậm chí anh ta còn mời đại sư phong thủy trong nghề đến hỗ trợ phân tích, xem có thể xoay chuyển tình thế hay không.
Đại sư phong thủy nhìn vào phòng tập thể hình, đều lắc đầu ngán ngẩm.
Trần Hạo Minh không còn cách nào khác, bỗng nhiên nhìn thấy quán bói toán trên phố đông đúc nhộn nhịp, cùng với đám đông hàng xóm vây xem mỗi ngày.
Anh ta đã nảy ra ý tưởng.
Khi biết được giá xem bói là hai trăm tệ một quẻ, anh ta thực sự vui mừng khôn xiết.
"Rẻ! Quá rẻ!"
"So với quảng cáo vài giây vài chục vạn, thì hai trăm tệ quả thực rẻ như bèo."
Sáng sớm 6 giờ, không cần ai nhắc, Trần Hạo Minh đã tắt chuông báo thức và xuống lầu dù vẫn còn ngái ngủ.
Anh ta tưởng rằng mình sẽ có thể chiếm được vị trí xem bói lý tưởng nhất.
Tuy nhiên, khi đến nơi, anh ta phát hiện ra quán bói toán vốn dĩ trống trải không người, thì đã có ông bà đang tập luyện Thái Cực Quyền.
Bốn ông bà vừa đánh quyền vừa nói chuyện nhà cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-347.html.]
"Ồ, ông cũng đi xem bói?"
"Ừ, tôi muốn xem cháu trai tôi điểm thi thế nào? Buổi chiều sẽ biết điểm, tối qua tôi ngủ không ngon, bảy tám phần là lo lắng."
"Vậy bà muốn xem gì?"
"Tôi muốn xem có thể mang thai con gái hay không?"
Con gái?
Trần Hạo Minh nhìn bà lão gầy gò chân cong đánh Thái Cực Quyền, nghe bà nói mà ngỡ ngàng đến mức trợn tròn mắt, suýt rớt cả mắt xuống đất. Anh ta không nhịn được mà hỏi:
"Bà ơi, bà đã 60 tuổi rồi, tuổi già sinh con có phải là quá sức với sức khỏe của bà rồi không?"
DTV
"Ai da, giới trẻ bây giờ không hiểu được lòng bà muốn được bế cháu gái đâu." Bà lão bắt đầu than vãn với Trần Hạo Minh: "Giới mê chơi, thích hưởng thụ cuộc sống chất lượng cao, nên muốn kết hôn muộn và sinh con muộn. Con trai bà đã hơn 30 tuổi rồi mà vẫn chưa muốn ổn định cuộc sống và lấy vợ. Bà chỉ có thể tự mình sinh con thôi."
"Vậy... vất vả cho bà quá." Trần Hạo Minh lau mồ hôi trên trán.
Sau khi hỏi thăm vợ chồng già và biết họ chỉ đến xem bói những chuyện đơn giản trong gia đình, Trần Hạo Minh quyết định chi tiền, mỗi người hai trăm tệ để tiễn họ đi và lấy được vị trí thứ hai.
Trong lúc xếp hàng, theo thời gian trôi dần, lượng người ở quán bói toán cũng ngày càng đông đúc.
Trần Hạo Minh đã tập luyện vô số lần cách lên sân khấu trong đầu.
Hiệu quả hiển nhiên không tồi.
Anh ta đã thành công khiến cho đám hàng xóm nhớ kỹ anh ta, nhớ kỹ phòng tập thể hình của anh ta.
Thậm chí còn có hai vị sư nãi muốn mua thẻ tập của anh ta.
"Đại sư."
Trần Hạo Minh tưởng rằng cuối cùng cũng có thể chạy đi làm ăn, anh ta sờ soạng một lúc, nhanh chóng lấy hai trăm tệ từ túi quần đùi ra, cười tủm tỉm ném lên bàn.
"Hai trăm tệ tiền bói. Tôi thấy cô chạy ra một chuyến cũng rất vất vả, nên đưa thêm một trăm nữa.”
Nói xong, anh ta lại lấy thêm một trăm từ túi quần đùi ra đặt lên bàn.