Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 329

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:27:15
Lượt xem: 16

Triệu Quân ban đầu còn muốn chối cãi, cho đến khi thanh tra ném bằng chứng vào mặt hắn.

Lúc này hắn mới nhận ra mọi chuyện đã bại lộ hoàn toàn.

Bả vai hắn rủ xuống.

---

Phố Miếu.

Sở Nguyệt Nịnh đọc báo xong liền gấp lại.

"Án mạng thì có gì hay ho?"

Trương Kiến Đức bỏ điếu thuốc, miệng trêu ghẹo: "Bên nhà hàng mới nhập bào ngư loại mới. Cùng nhau đi ăn trưa không?"

Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy, cười: "Anh Đức mời khách, đương nhiên phải đồng ý."

"Tuyệt." Trương Kiến Đức tiếp đón bà A Sơn trước khi rời đi, "Bà A Sơn, bà cũng đi cùng nhé."

"Bà không đi đâu." Bà A Sơn xua tay, mỉm cười hở lợi, "Mới thay răng giả giá cả ngàn tệ, ăn bào ngư không cảm nhận được vị, lỡ toàn bộ rớt ra thì sao?"

Trương Kiến Đức biết bà A Sơn chỉ đang khách sáo thôi.

Trước giờ bà A Sơn hay nói, A Đức thật hào phóng, mở quán buôn bán không có việc gì lại mời bạn bè ăn cơm, kiểu này chắc chắn sẽ lỗ vốn.

DTV

Bà tuổi đã cao, sợ làm phiền.

"Thật sự không đi?"

"Đi đi, bà không đi đâu!"

Trương Kiến Đức không nghe, kéo tay bà A Sơn đi về phía nhà hàng, "Mới mua răng giả thì phải thử chất lượng ngay chứ. Huống hồ tôi không chỉ gọi bào ngư mà còn có nhiều món khác nữa."

Bà lão gầy gò bị lôi kéo đi hai bước, vẫn kêu: "Bà không đi, bà không đi."

Trương Kiến Đức mặc kệ, quay lại gọi: "Nịnh Nịnh, 12 giờ đúng là qua ăn ngay nhé."

"Ok, tới ngay." Sở Nguyệt Nịnh dọn dẹp quán, thu dọn bìa cứng trên kệ trưng bày, chợt nhìn thấy một chiếc xe chạy vào phố Miếu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-329.html.]

Đến giờ ăn trưa, phố Miếu vắng tanh, chiếc xe đi thẳng đến trước quán mới dừng.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, ghế sau lộ ra Mục Khoan với vẻ mặt nghiêm túc. OOng mặc bộ vest xám may đo thủ công, trước n.g.ự.c cài chiếc khăn cài màu trắng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào vết thương hở trên da thịt.

Rõ ràng.

Cái c.h.ế.t của Mục Hưng Vượng và Dư Tâm Từ đã giáng đòn mạnh vào ong.

"Sở tiểu thư, tôi có một số chuyện tôi muốn bàn bạc với cô."

Cô gái dường như không ngạc nhiên khi ông đến, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không có hành động nào khác.

Mục Khoan nhạy bén nhìn quầy hàng trống trải, thậm chí không có một bộ bàn ghế nào, ông nhíu mày.

"Sở tiểu thư xem ra cũng không giỏi lắm ở khoản tiếp khách nhỉ?"

Sở Nguyệt Nịnh hoàn toàn không có ý định mời ông ngồi, nhoẻn miệng cười qua cửa sổ xe: "Nói về việc tiếp khách, tôi tin rằng không ai giỏi hơn Mục tiên sinh. Mời người đến đồn cảnh sát để cưỡng ép tội danh, quả là học hỏi được nhiều điều."

Không tạt nước đuổi người, đã coi như là nhượng bộ lớn nhất của cô.

"Nanh vuốt sắc bén." Mục Khoan chuẩn bị xuống xe, "Cô không phải là thầy bói sao? Tôi đến để xem bói."

"Thật ngại quá."

Sở Nguyệt Nịnh quay người gỡ bỏ bìa cứng đang che quầy, ném vào thùng rác trong xe, "Người ác làm ăn, tôi từ trước đến nay không hứng thú."

Mục Khoan sắc mặt hơi tối.

"Tôi đã liên tục quyên góp từ thiện 20 năm, giúp đỡ rất nhiều trẻ em nghèo khó. Ý tứ của Sở tiểu thư, tôi thật sự không hiểu."

Ông từ khi bước vào chính giới, lại giữ chức vụ quan trọng. Xung quanh ông đều là những kẻ nịnh hót, xu phụ, chưa bao giờ bị ai bày thái độ thẳng thừng như vậy.

"Ông không hiểu sao?" Sở Nguyệt Nịnh một câu liền xé nát lớp ngụy trang của ông, "Nếu không phải muốn dùng danh tiếng tốt để tiến vào chính giới tranh cử, ông sẽ làm từ thiện 20 năm không ngừng nghỉ ư?"

Mục Khoan bị ánh mắt sắc bén của cô gái nhìn thấu, cả người rùng mình.

Dưới bộ vest dày dặn là mồ hôi lạnh.

Thời trẻ Mục gia từng rơi vào cảnh khốn cùng, ông là con trai trưởng Mục gia nên phải gánh vác trách nhiệm vực dậy gia đình, thật vất vả mới vào được chính giới, ông bằng mọi giá phải cố bò lên trên.

Ông làm từ thiện hàng chục năm, thậm chí bản thân ông cũng tưởng rằng mình thật lòng làm từ thiện.

Hôm nay lại bị một cô gái nhỏ không chút nương tay vạch trần.

Loading...