Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-03-25 19:47:28
Lượt xem: 8

Hắn ta cúi người, ánh mắt mịt mù sương khói.

“Tôi khuyên cô đủ bắt mắt liền lập tức gật đầu, chỉ cho ba giây đồng hồ cơ hội. Ba giây đồng hồ sau, số tiền trước mặt cô sẽ biến mất.”

Mục Hưng Vượng dần dần nở nụ cười, ánh mắt lộ ra sự hiểu rõ.

DTV

Hắn ta tự tin rằng Sở Nguyệt Nịnh cuối cùng sẽ nhận lấy tiền.

Không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của tiền bạc.

Hắn ta búng tay một cái.

Vệ sĩ bắt đầu đếm.

“Một.”

“Hai.”

Vệ sĩ lúng túng nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh, phát hiện cô vẫn ung dung thưởng trà, không chút hoang mang, hắn rút khăn tay trong túi vest lau mồ hôi trán.

Cho đến khi đếm đến số thứ ba, Sở Nguyệt Nịnh vẫn không dành cho họ một ánh mắt nào.

Mục Hưng Vượng thất bại, hắn ta ban đầu là sửng sốt sau đó dần dần cười lạnh, “Cô lợi hại!”

Hắn ta cầm lấy tiền trên bàn ném vào mặt vệ sĩ, “Thu hồi hết về. Em gái, sau này đừng hòng xuất hiện ở Hương Giang nữa!”

Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắn ta, lại nói: “Từ từ.”

“Làm sao vậy, sợ hãi à?” Mục Hưng Vượng cười nhạo, “Còn tưởng rằng thật sự có cốt khí, đại sư luôn mồm thanh cao nhưng cũng chỉ vậy thôi. Nhìn đến tiền sắp bị lấy đi liền hốt hoảng sao?”

“Thật muốn tôi bói cho anh?” Sở Nguyệt Nịnh nhìn tướng mạo của hắn ta, nở nụ cười đầy ẩn ý, “Không sợ trả giá lớn sao?”

“Bói thì bói.” Mục Hưng Vượng lại một lần nữa lộ ra ánh mắt khinh thường, “Trả giá sao? Dọa trẻ con à?”

Hắn ta có thể trả giá gì?

Cuộc đời đến đây gần ba mươi năm, hắn ta chưa bao giờ vì sai lầm mà phải hối hận.

Cái giá lớn nhất có lẽ là ngày mai không có tiền tiêu vặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-274.html.]

“Tôi thực sự muốn xem xem, cô có thể bịa ra câu chuyện gì.”

Sở Nguyệt Nịnh thấy vệ sĩ muốn lấy tiền trên bàn đi, giơ tay ngăn cản. Vệ sĩ không hiểu nguyên do, chỉ đành ôm tiền vào lòng.

“Anh hiểu vì sao bói toán cần thu phí chứ?”

Mục Hưng Vượng ngồi xuống, cười khinh thường, “Còn không phải đơn giản là để kiếm tiền, mấy vạn tệ này đối với cô có lẽ rất nhiều, nhưng đối với Mục thiếu gia tôi mà nói, nó chẳng là gì cả.”

Sở Nguyệt Nịnh nói: “Người muốn bói toán sẽ phải trả giá nhân quả, đại sư giúp người bói toán cũng phải nhận hậu quả, thu phí chính là vì muốn hóa giải đoạn nhân quả này.”

Cô nói xong, sắc mặt dần dần lạnh xuống.

Cho nên, cô sẽ không giúp Mục Hưng Vượng hóa giải nhân quả.

Mục Hưng Vượng cho rằng cô chỉ đơn giản là sợ bói sai sẽ bị quấy rối, cười lạnh nói: “Lại chơi trò lạt mềm buộc chặt? Muốn tôi cho thêm tiền? Được thôi.”

“Không cần tiền là do cô nói, đợi lát nữa cũng đừng quỳ xuống cầu xin tôi!”

“Có thể bắt đầu chưa?” Mục Hưng Vượng nôn nóng thúc giục.

Sở Nguyệt Nịnh không cần bát tự, nhàn nhạt nhìn lướt qua, “Anh nếu muốn tôi bói, vậy tôi sẽ bói cho anh nghe. Nhìn từ tướng mạo, toàn thân trên dưới anh đều lộ rõ ý xấu, ỷ vào tiền bạc bẩn thỉu mà chỉ nghĩ mưu hại người khác. Anh không chỉ là cặn bã xã hội, mà còn là kẻ phạm tội cưỡng hiếp.”

Giọng nói vừa cất lên.

Cả hiện trường ồ lên.

Mục Hưng Vượng vừa mới tỏ vẻ khinh thường Sở Nguyệt Nịnh, ngay sau đó đã cứng đờ người.

"Phạm tội ư?" Hắn ta nheo mắt, khinh miệt cười nói. "Cô có bằng chứng gì chứng minh? Dám bôi nhọ danh tiếng tôi, tôi sẽ khiến cho cô phải ngồi tù."

Mọi người xung quanh cũng xôn xao bàn tán.

"Đối với kẻ ác, vu khống người khác là phạm tội cưỡng gian, có bằng chứng hay không?"

"Không có bằng chứng chính là bôi nhọ, nếu báo cảnh sát, đại sư rất có thể sẽ phải ngồi tù."

"Thật đáng tiếc, đại sư này chơi lớn quá."

Cô gái đẩy xe lăn đi ngang qua, đang trên đường cùng dì mua đồ ăn tối, cô nhìn thấy đám đông vây quanh, tò mò liền hô lên: "Dì Hà, dì về nấu cơm trước đi. Con đi xem xem sao."

Nói xong, Doãn Dao đẩy xe lăn nhanh chóng tiến vào đám người.

Ở đây không ít người tin tưởng Sở Nguyệt Nịnh mà lo lắng cho cô.

Loading...