Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-03-25 19:47:22
Lượt xem: 45

Chàng trai trẻ càng thêm ngượng ngùng, khụ hai tiếng rồi không hỏi lại.

Tằng Hân Tú vẻ mặt bình thản, trong quan điểm của bà ấy, chuyện t.ì.n.h d.ụ.c của phụ nữ hoàn toàn không cần phải xấu hổ, nhu cầu sinh lý là bản năng.

Dựa vào cái gì đàn ông có thể bình thản thảo luận còn phụ nữ lại phải im lặng không đề cập đến, chỉ cần đụng đến từ ngữ liên quan là phải xấu hổ?

"Phòng của hai người họ quả thực rất gần nhau."

"A Viễn giải thích rằng em gái mới chuyển đến nơi mới, lo lắng cô ta không thích nghi, anh ta là anh trai nên có thể giúp đỡ."

Sở Nguyệt Nịnh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ, trên mặt cô gái hiện lên vẻ chột dạ: "Chính bản thân chị có thấy hai người họ có gì không ổn không?"

Tằng Hân Tú suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nói ra một chuyện đã đè nén trong lòng từ lâu.

"Bình thường, cô ta thích nũng nịu với A Viễn. Tôi cũng có thể thuyết phục bản thân. Nhưng… có một lần tôi bắt gặp họ đùa giỡn trên giường, cô ta ngồi ngay trên đùi A Viễn, còn mặc áo sơ mi của anh ta."

Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của cô ta không cài hai nút trên cùng, quần đùi ngắn màu trắng để lộ đôi chân trần, gần như trực tiếp dựa vào eo của chàng trai.

Lúc này, Tằng Hân Tú trong lòng thực sự không thoải mái.

Bà ấy thở dài: "A Viễn an ủi tôi, em gái chỉ là tuổi trẻ không hiểu chuyện, mới giống khi còn nhỏ giống nhau đùa giỡn."

Mọi người rõ ràng không tin.

"Nhìn dáng vẻ cũng đã 25 tuổi rồi, sao có thể còn nhỏ?"

"Đừng vũ nhục tình anh em nữa, tình anh em thân thiết cũng có giới hạn chứ? Tôi mà dám sờ eo em gái, nhất định sẽ ăn một trận đòn."

"Đừng nói là véo eo em gái, tôi mà dám ngồi lên eo anh trai, e rằng chân vừa nhấc lên, người đã bị ném ra đường rồi."

Lại có người nhìn bộ dạng thề non hẹn biển của hai người, nghi ngờ lên.

DTV

“Có khi nào là l.o.ạ.n l.u.â.n không?”

“Vậy phú bà thật là thảm, anh em loạn luân, mượn phú bả làm tấm chắn.”

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu dứt khoát: "Nhìn tướng mạo hai người, không hề có bất kỳ mối quan hệ huyết thống nào. Ngược lại, cung phu thê ẩn ẩn tương phụ, tuy rằng hiện tại không phải vợ chồng, nhưng tương lai cũng sẽ phát triển thành mối quan hệ vợ chồng."

A Viễn phẫn nộ, ánh mắt như muốn g.i.ế.c người: "Đồ lừa đảo! Cii lại nói bậy bạ! Tin tôi g.i.ế.c cô hay không!"

A Viễn mắng mỏ và định kéo Tằng Hân Tú rời đi.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn A Viễn, hỏi: "Gần đây anh có hay bị sưng hạch bạch huyết không? Hơn nữa còn nổi mẩn đỏ? Buổi sáng đã đi khám bệnh viện phải không?"

"Không có!" A Viễn theo bản năng phản bác: "Tôi không đi bệnh viện!"

"Không đúng." Tằng Hân Tú ném tay A Viễn ra, nghi ngờ: "Sáng nay anh không phải đi bệnh viện sao? Còn gọi điện thoại nữa."

Hóa ra, A Viễn thực sự đi bệnh viện, nhưng là vào buổi sáng.

Vì muốn Tằng Hân Tú lấy nhiều tiền hơn, A Viễn đã mượn cớ chạy đến bán thảm và lấy về một vạn đồng tiền.

A Viễn không còn cách nào khác, đành phải thừa nhận: "Đúng...đúng là đã đi bệnh viện, cảm mạo thôi, trẻ con ba tuổi cũng hay bị cảm."

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Chuyên khoa da liễu còn có thể khám bệnh cảm sao? Khi nào bệnh AIDS còn có thể giống bệnh cảm?"

Bệnh AIDS!!

Ngay khi Sở Nguyệt Nịnh vừa dứt lời, đám đông vây quanh lập tức lùi lại 10 mét, rõ ràng coi A Viễn như ôn thần.

"Cô nói bậy!" A Viễn hoảng hốt, lo lắng: "Bệnh viện còn chưa thông báo..."

"Đừng vội, lập tức sẽ có kết quả." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười.

A Viễn muốn phản bác nhưng một tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.

A Viễn hoảng loạn lục lọi túi áo trước ngực, lấy ra chiếc điện thoại di động và hoảng hốt ấn nút nghe.

Một phút sau.

A Viễn mở to mắt.

Chiếc điện thoại di động rơi xuống đất.

"Bệnh AIDS!"

"Tôi thực sự bị bệnh AIDS! Sao có thể!"

Bệnh AIDS có thể dẫn đến tử vong.

Sợ hãi khiến A Viễn hoàn toàn rối loạn tâm trí, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm, cuối cùng túm lấy Katelin đang đứng e dè bên cạnh, phẫn nộ tóm lấy cánh tay cô ta và chất vấn: "Cô trước đây đã có bệnh trạng! Nói! Chỗ nào lây bệnh hoa liễu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-269.html.]

Chương 270-271:

Hóa ra, hai người kia thực sự có quan hệ!

Tằng Hân Tú càng thêm không thể tin tưởng.

Katelin vội vàng thanh minh: "Cái gì! Em không hề bị bệnh AIDS! Anh đừng vu oan cho em!"

"Vu oan?" A Viễn cười lạnh, vén tay áo Katelin lên, lộ ra toàn bộ cánh tay đầy mẩn đỏ, thậm chí có chỗ đã bị vỡ ra chảy mủ.

A Viễn hung hăng ném tay cô ra: "Tôi đối xử với cô tốt như vậy! Thăng quan phát tài đều mang theo cô, cô lại lừa dối tôi đi bên ngoài chơi bời?"

Hóa ra, A Viễn và Katelin không hề là anh em ruột.

Ban đầu họ là tình nhân.

Sau đó A Viễn quen biết Tằng Hân Tú, vì ham mê tiền bạc mà giả vờ là anh em với Katelin, tính toán sau khi kết hôn với Tằng Hân Tú sẽ lừa gạt và chiếm đoạt tài sản của bà ấy.

Bức ảnh gia đình chụp chung ban đầu là ảnh của A Viễn và bố mẹ Katelin, nếu không gặp được Tằng Hân Tú, họ đã kết hôn từ lâu.

Sự thật bị bại lộ.

Katelin cũng không giả vờ nữa, tát A Viễn một cái vào mặt, phẫn nộ: "Đừng tưởng rằng chỉ có anh mới tốt! Dựa vào đâu mà anh được ngủ với bà già kia! Còn tôi lại không thể ngủ với những người khác!"

Nói xong, Katelin không dây dưa với anh ta nữa, oán hận liếc nhìn Tằng Hân Tú một cái rồi bỏ đi.

"Bà già hết tiệt!"

Katelin đi rồi, A Viễn mới kịp nhận ra mình vừa nói gì.

Anh ta toát mồ hôi lạnh, vội vàng muốn kéo Tằng Hân Tú lại: "Em yêu..."

"Đừng đụng vào tôi."

Tằng Hân Tú né tránh, ánh mắt khinh miệt quét từ trên xuống dưới A Viễn: "May mà tôi đi nước ngoài, bằng không cũng bị anh liên lụy."

A Viễn trợn tròn mắt.

Hắn không thể tin được Tằng Hân Tú đột ngột thay đổi thái độ.

Rõ ràng là trước đó, bà ta còn nịnh nọt hắn, thậm chí khi biết hắn đi khám bệnh còn hào phóng rút thẻ cho hắn một vạn đồng.

"Honey, đừng bỏ em. Em... em biết sai rồi."

"Biết sai?" Tằng Hân Tú thay đổi thái độ, vuốt ve mặt hắn, ánh mắt mê luyến: "Lúc đầu còn tưởng tuổi trẻ của ngươi không sao."

"Cơ thể em vẫn tốt, chờ em già rồi càng dễ dàng chăm sóc." A Viễn lộ ra vẻ mong đợi, vui mừng nghĩ rằng Tằng Hân Tú đã tha thứ cho hắn.

Nhưng ngay sau đó.

Hắn bị tát vào mặt.

Tằng Hân Tú nhịn xuống sự ghê tởm, dùng khăn lau xe lau tay.

Giọng điệu ôn nhu kiên nhẫn ban đầu dần trở nên lạnh lùng.

"Vậy anh có thể cút đi, đồ đạc của anh sẽ ném hết vào thùng rác, muốn thì tự đến lấy."

Khi Tằng Hân Tú lau tay thì một bức ảnh chụp gia đình rơi xuống đất.

Vệ Nghiên Lâm nhặt bức ảnh lên, nhìn người đàn ông trong ảnh có tám phần giống A Viễn, hắn vô cùng kinh ngạc. Người đàn ông trong ảnh mặc veston, giày da, tuy đã ngoài 30 tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng.

"Ông ấy..."

Vệ Nghiên Lâm chỉ vào người đàn ông trong ảnh rồi lại chỉ vào A Viễn.

Quá giống, thật sự rất giống, nếu không phải người đàn ông trong ảnh lớn tuổi hơn thì có thể nhầm tưởng đó là A Viễn trong tương lai.

A Viễn bỗng nhớ ra điều gì đó, bức ảnh này... chẳng phải Tằng Hân Tú luôn nâng niu sao? Anh ta tiến lên muốn cướp bức ảnh.

Vệ Nghiên Lâm bảo vệ: "Làm gì vậy? Bức ảnh không phải của anh!"

A Viễn điên cuồng nở nụ cười: "Tôi đã hiểu, thì ra...thì ra tôi chỉ là đồ thế thân."

Anh ta từng ảo tưởng rằng một khi kết hôn với Tằng Hân Tú, sẽ dễ dàng chiếm đoạt tài sản của bà ấy. Nào ngờ, anh ta chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của Tằng Hân Tú mà thôi.

A Viễn phẫn nộ quay sang Tằng Hân Tú: "Cho nên... em bỏ tiền cho anh đi phẫu thuật thẩm mỹ, cũng là vì để anh càng giống ông ta? Giống người chồng trước đã qua đời cách đây ba mươi năm của em?"

Tằng Hân Tú không hề phủ nhận.

A Viễn như chịu đựng cực hình, cuối cùng đành chấp nhận số phận, một lần nữa muốn níu kéo Tằng Hân Tú: "Thế thân cũng được, vì em, anh nguyện ý đi phẫu thuật thẩm mỹ tiếp."

Loading...