Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:22:32
Lượt xem: 12
Chu Phong Húc mỉm cười: "Nếu biết cô thích xem thì đã rủ cô cùng đi."
"Cũng vì thời gian gấp gáp, sợ cô cảm thấy buồn chán nên không dám gọi."
"Không sao cả." Sở Nguyệt Nịnh nhìn thấy hơn nửa số người đã kiểm tra vé, vui vẻ giơ vé lên: "Chúng ta mau vào thôi."
Dòng người chậm rãi tiến vào rạp hát, màn ảnh dần hé mở.
Trên tấm áp phích lớn ngoài cửa rạp hát có hình ảnh của nữ hoa đán chính, ghi tên vở kịch được diễn lần này - "Đế Nữ Hoa".
Hoa đán chính: Lương Tiểu Điệp.
Sân khấu kịch cao chót vót.
DTV
Bên dưới là từng hàng ghế kín kẽ của khán phòng.
Sở Nguyệt Nịnh cầm hai vé vào trong tìm chỗ ngồi, nhìn thấy số ghế trên vé mà kinh ngạc: "Thế mà lại là ghế hạng sang?"
Vé của cô là số 27, Chu Phong Húc là số 28.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Thi Bác Nhân lững thững đi đến, thấy cũng là ghế hạng sang mà há miệng kinh ngạc: "Chết tiệt, không ngờ chỗ ngồi đẹp thế này, đây là loại may mắn chó má gì vậy?"
Vừa dứt lời.
Sở Nguyệt Nịnh và Chu Phong Húc cùng lúc nhìn anh ta.
Sở Nguyệt Nịnh nghiêng đầu: "Anh bạn à, có thể sửa cách dùng từ không?"
Nhận ra mình nói sai, Thi Bác Nhân liên tục vỗ miệng: "Xin lỗi, xin lỗi."
"Không cần để ý chi tiết vụn vặt."
Thi Bác Nhân đùa cợt, vươn tay ra câu lấy cổ Cam Nhất Tổ, ngang nhiên đi về phía hàng ghế sau: "Hai nường cứ từ từ thưởng thức, tôi và Nhất Tổ ở vị trí sau cũng không sao cả."
Cam Nhất Tổ vỗ vỗ cánh tay Thi Bác Nhân, lắp bắp: "Không phải, tôi có chút ý kiến, đế nữ hoa rất nổi tiếng, tôi muốn đi thương lượng với người phía trước đổi chỗ."
Cam Nhất Tổ đi về phía trước để thăm dò, nhưng bị kéo lại.
"Đổi chỗ làm gì!" Thi Bác Nhân ép Cam Nhất Tổ ngồi xuống, nhăn mặt: "Vị trí này rất đẹp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-232.html.]
"Đẹp gì chứ nhìn trước nhìn sau đều là đầu." Cam Nhất Tổ nghi ngờ.
Cho đến khi Thi Bác Nhân liều mạng nhìn về phía trước, hai bóng người một nam một nữ lấp lánh trước mắt.
"Đúng....đúng! Không đổi! Nơi này phong cảnh càng đẹp." Cam Nhất Tổ phản ứng lại, liên tục gật đầu.
Sở Nguyệt Nịnh chỉ về phía hàng ghế trước: "Vậy chúng tôi đi qua đó nhé?"
"Đi đi." Thi Bác Nhân vẫy tay, sau khi đám người đi qua, mới ấn đầu Cam Nhất Tổ xuống: "Cậu có biết anh Húc ở sở cảnh sát còn có biệt danh gì không?"
Cam Nhất Tổ lắc đầu.
"Sát thủ tình trường." Thi Bác Nhân khoa trương giơ tay lên, c.h.é.m xuống: "Giết đến nỗi phái nữ tan tác, không ai có thể thoát khỏi."
"Vất vả lắm mới chịu đi xem kịch với con gái, phải chọn chỗ đẹp."
Cam Nhất Tổ giơ tay OK: "Vậy... Xem xong kịch lén lút bày tỏ tình cảm?"
"Cậu đúng là đồ ngốc." Thi Bác Nhân cũng giơ tay OK.
Hai người ngồi xuống.
Chu Phong Húc chọn chỗ ngồi sát trong, chu đáo để lại lối đi nhỏ bên cạnh chỗ ngồi.
Bóng tối bao trùm, chỉ có ánh đèn sân khấu chiếu sáng.
Chờ đợi khá nhàm chán.
Chu Phong Húc nghiêng mắt: "Có muốn biết vở kịch này nói về cái gì không?"
"Muốn chứ." Sở Nguyệt Nịnh hào hứng nói, cô đến khá vội vàng nên chưa xem tóm tắt đế nữ hoa.
Vì vậy.
Chu Phong Húc kiên nhẫn giải thích bằng giọng nói trầm thấp.
Cô hiểu rõ cốt truyện.
Đế nữ hoa kể về thời kỳ cuối Minh, công chúa Trường Bình 15 tuổi phải chọn phò mã theo lệnh vua, con trai thái bộc Chu Thế Hiển đã chiếm được trái tim nàng. Không may, Lý Tự Thành đánh vào kinh thành, nhà Minh diệt vong. Vua Sùng Trinh tự tay bóp cổ các hoàng nữ rồi thắt cổ tự vẫn.
Công chúa Trường Bình may mắn sống sót, được người cứu và gặp lại Chu Thế Hiển.
Hoàng đế nhà Thanh vì muốn thu phục lòng dân đã dụ dỗ hai người quay lại cung. Nợ nước thù nhà đè nặng, hai người giả vờ đồng ý, công chúa Trường Bình tổ chức tang lễ cho Sùng Trinh, phóng thích hoàng đệ. Cuối cùng, nàng cùng Chu Thế Hiển bái đường kết làm vợ chồng dưới gốc cây thanh trà trong cung Càn Thanh, cùng nhau uống thạch tín tuẫn tình.