Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:22:15
Lượt xem: 11
Quách phu nhân cảm thấy lời nói của mình quá nhẫn tâm, lại giải thích: "Bây giờ con không hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ, nhưng sau này con sẽ hiểu."
"Thải Liễu! Khóa cửa lại!"
DTV
Thải Liễu cầm chìa khóa, mím môi: "Tiểu thư, tha thứ cho em."
Nói xong, người hầu gái đẩy Quách Phượng Đan vào phòng và nhanh chóng khóa cửa lại.
Quách phu nhân đầy mặt u sầu, thở dài.
Thế đạo hiện tại, khao khát ước mơ của phụ nữ đều là đại nghịch bất đạo.
Mặt khác, phụ nữ đều ở nhà giúp chồng dạy con, Quách Phượng Đan lại đi hát tuồng theo đuổi ước mơ, không cùng chung dòng chảy với mọi người, tất nhiên trở thành dị biệt.
Hát tuồng của cô đã bị các tiểu thư thượng lưu khinh thường, cô sẽ bị bài xích.
Quách phu nhân chỉ có một người con gái, chỉ mong con gái có cuộc sống sung sướng, sao bà có thể để con gái chịu khổ.
"Đan Đan, mẹ thực sự là vì tốt cho con."
Quách phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt, dặn dò Thải Liễu: "Dù thế nào cũng đừng để tiểu thư trốn ra ngoài, cũng đừng để nó buồn, các người rảnh rỗi thì trò chuyện nhiều hơn với tiểu thư nhé? Hiểu chưa?"
Thải Liễu gật đầu: "Vâng."
Quách phu nhân mới lo lắng sốt ruột bước đi,
Bà muốn đi tìm Quách Tường để bàn bạc cách đối phó với Tôn đại soái.
Nửa canh giờ sau.
Thải Liễu cẩn thận nhìn ra cửa, thấy phu nhân đã đi rồi mới lén mở khóa, vẫy tay: "Tiểu thư, đi nhanh."
Quách Phượng Đan cúi đầu đi ra, kéo tà áo choàng màu xám đất đi lặng lẽ về phía thính phòng để xem, xác định an toàn mới rón rén ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-223.html.]
Sau khi mọi người ra ngoài, Thải Liễu cũng nhẹ nhàng bước vào phòng, khóa cửa và đưa chìa khóa cho Quách Phượng Đan: "Tiểu thư, nhớ về sớm nhé."
"Được rồi." Quách Phượng Đan khóa cửa, biểu tình lo lắng: "Tôi diễn xong sẽ về ngay, Thải Liễu, vất vả cho cô ở đây thay tôi."
Bình thường đi hát tuồng, Thải Liễu đều đi theo bên cạnh, ngồi dưới khán đài xem kịch, cũng là Thải Liễu vỗ tay khen ngợi nhiệt liệt nhất.
Nhưng giờ đây lại muốn Thải Liễu chịu khổ thay mình.
Quách Phượng Đan cảm thấy áy náy.
Thải Liễu che miệng cười: "Thải Liễu không sao, tiểu thư đi nhanh đi, nếu trễ nữa Kim ngũ gia sẽ nổi giận."
"Được rồi, tôi đi ứng phó đây." Quách Phượng Đan khoác áo choàng, kéo mũ trùm đầu che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt, lặng lẽ ra khỏi nhà.
Khi Quách Phượng Đan trở về, sao mai đã lấp lánh trên bầu trời đêm, sau đó cùng Thải Liễu đổi trang phục và lại đi ra ngoài vào ngày hôm sau. Cứ thế lén lút rời nhà nhiều lần mà không ai phát hiện.
Cho đến khi -
Quách phu nhân đến thông báo với Quách Phượng Đan rằng Tôn đại soái đã một thời gian không đến tìm, bà cho rằng hắn ta đã quên nên muốn tìm chồng cho Phượng Đan gấp để tránh đem dài lắm mộng.
Quách Phượng Đan thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ ai sẽ là người chồng tương lai của mình. Sau một đêm diễn hát bên ngoài, Phượng Đan trở về và choáng váng khi nhìn thấy trong nhà chìm trong cảnh binh lính vây quanh, họng s.ú.n.g chĩa vào cha mẹ cô.
Tôn đại soái ung dung ngồi trong hoa viên, thấy Phượng Đan trở về liền vỗ tay cười lớn: "Quách tiểu thư quả là một nữ nhi hào kiệt, dù có khóa chặt cũng vẫn muốn ra ngoài hát xướng."
Thải Liễu tứ chi bị trói, miệng bị nhét giẻ lau, quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt tuôn rơi. Nhìn thấy tiểu thư trở về, Thải Liễu liên tục lắc đầu ra hiệu cho Phượng Đan đừng lo lắng cho mình.
Quách Tường run rẩy cả người, bị nòng s.ú.n.g chĩa vào đầu, ông van xin Tôn đại soái: "Tôn đại soái... Tôn đại soái tuấn tú lịch lãm, Đan Đan xin được gả cho ngài..."
"Trước hết tôi xin cảm ơn cha vợ đã khen ngợi."
Súng đặt trên mặt đất. Tôn đại soái cười nham nhở, hắn ta lau nòng súng, thấy Quách Phượng Đan không nói gì, liền lên tiếng:
"Có lẽ Quách tiểu thư vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhỉ?"
Cây s.ú.n.g xoay tròn.
Tôn đại soái nhắm chuẩn, bóp cò súng. Tiếng s.ú.n.g vang lên, Thải Liễu ngã gục xuống đất. Viên đạn xuyên qua tai Thải Liễu, găm vào trán, không kịp kêu một tiếng, Thải Liễu đã lìa đời. Máu tươi nhuộm đỏ hoa viên, tưới lên cây mộc phù dung càng thêm rực rỡ.