Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:22:05
Lượt xem: 12
Trên sân khấu tối đen, một nữ hoa đán mặc trang phục trắng điểm hồng đang đứng ở giữa sân khấu, vung tay áo trắng muốt, ánh mắt nhướng cao và mỉm cười.
Dưới khán đài, dòng người chen chúc xô đẩy, tất cả đều đang xem cô biểu diễn.
Không gian yên tĩnh như bị nhấn nút tạm dừng.
Nữ hoa đán vung tay áo, tiếng hát du dương vang lên từ bóng tối trên sân khấu.
"Nửa che mặt, sương giáng sa, đào hồng phai, sông hà đỏ thắm, người nhặt thoa sẽ bạc mệnh, thoa biếm giới Lạc Dương..."
Bên ngoài rừng trúc im ắng như tờ.
Trời đã hoàn toàn tối đen.
Cách đó không xa có một quán tư nhân ven biển, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng mặt cỏ, những chú chó lông vàng liên tục sủa về phía rừng trúc.
DTV
Sở Nguyệt Nịnh cầm la bàn và kiếm gỗ đào, đi theo Vu Phi Dương đến đây.
"Mỗi lần tôi hẹn hò với Đan Đan đều ở đây." Vu Phi Dương chỉ vào phía trước rừng trúc.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào rừng trúc, một luồng khí đen nhàn nhạt bao trùm, như có một cái lồng vô hình giam giữ nơi đây. Khí đen đều đặn phân bố trong rừng trúc mà không lan ra xung quanh.
Nói cách khác, ngoài khu rừng trúc này ra, nó không gây hại cho những người khác.
"Có ý tứ."
Có vẻ như bên trong đã biết cô đến.
Vừa bước vào rừng trúc.
Tiếng chó sủa, tiếng sóng biển đều biến mất, không gian yên tĩnh đến mức không nghe được bất kỳ tiếng động nào, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập đầy lo lắng của Vu Phi Dương.
Như bước ra khỏi hang động, bóng tối dần dần có ánh sáng.
Tiếng hát Kịch Quảng Đông vang lên.
"Lạc nhứ tơ bông nhục quân thanh nhã, bạch tú tài trả ta thoa tới..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-218.html.]
Trên sân khấu đèn đuốc sáng trưng, nữ hoa đán vung tay áo, dung nhan không rõ.
Dưới khán đài chật kín người xem, có người già, có thanh niên, thậm chí có cả trẻ em đang cầm bút vẽ, tất cả đều mặc áo dài, sắc mặt tái nhợt, không chút biểu cảm.
Vu Phi Dương sợ hãi đến trắng bệch, lùi lại sau Sở Nguyệt Nịnh: "Sở đại sư, sân khấu này là sao vậy?"
"Xem trước đã." Sở Nguyệt Nịnh nhìn khắp nơi.
Có một người đàn ông cao gầy ngồi ở hàng cuối cùng, mặc áo khoác, trang điểm khác biệt với những người mặc áo dài khác, có thể nhìn thấy rõ.
Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy bóng dáng quen thuộc, có chút kinh ngạc: "Chu cảnh sát?"
Chu Phong Húc rõ ràng không nghe thấy, biểu tình lạnh lùng, mắt nhìn về phía trước, tiếng hát du dương vang lên từng câu từng chữ, ngón tay thon dài rõ khớp xương theo nhịp điệu, thong thả gõ đùi.
Sở Nguyệt Nịnh: ...
Khí chất thanh tao của hắn, lượng lớn tà khí tụ tập xung quanh như không thể đến gần, chỉ có trên đỉnh đầu có một lớp sương đen nhàn nhạt.
Vì Chu Phong Húc là cảnh sát CID, vì người bị hại minh oan giải tội tích lũy nhiều công đức cộng thêm một thân chính khí, cho nên tà khí không thể tiếp cận được.
Sở Nguyệt Nịnh nắm chặt kiếm gỗ đào, vung lên trên đầu hắn, c.h.é.m vào tà khí, sau khi tà khí tan đi, cô nhanh chóng kéo người đàn ông lại.
Chu Phong Húc bỗng nhiên tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn thấy bên cạnh có một khuôn mặt nhỏ, cô gái buông kiếm gỗ đào cười cười: "Chào, Chu cảnh sát."
Vu Phi Dương cũng chào hỏi: "Chu Sir."
Hai người tuy không cùng bộ phận, nhưng đều làm việc ở đồn cảnh sát Cửu Long, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Đặc biệt tổ D phá án hiệu suất cao nên đương nhiên anh đã nghe qua đại danh Chu Phong Húc.
Vu Phi Dương nhìn nam nữ già trẻ, hạ giọng: "Có biết chuyện gì xảy ra không?"
Chu Phong Húc nhìn về phía trước sân khấu, con ngươi lại đảo qua nơi khác, bốn phía tối đen không có lối ra.
"Không rõ lắm. Nhưng khi tôi vào đây vẫn là khu rừng trúc."
Từ khi được bùa vàng bảo vệ mạng sống, giá trị quan của hắn đã thay đổi rất nhiều.
Có sự chuẩn bị tâm lý nên việc tiếp nhận tình huống trước mắt cũng tương đối dễ dàng hơn.
Bốn phía bắt đầu nổi lên sương trắng mỏng manh.
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết được.