Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:28:41
Lượt xem: 13
Sở Nguyệt Nịnh nắm lấy bàn tay run rẩy của chị Phì, nhận lấy con d.a.o dính đầy dầu mỡ xá xíu, xoay xoay con d.a.o trong tay.
Mũi d.a.o sắc bén loé sáng theo từng vòng xoay. Sau khi dừng lại, mũi d.a.o hướng thẳng về phía Sơn Miêu.
Sở Nguyệt Nịnh nắm chặt dao, hít thở sâu hai lần: "Muốn thử thì thử xem. Mày tiến thêm một bước, xem ai biến thành cặn bã trước, hay là tao băm nát mày bằng con d.a.o này!"
Sơn Miêu bị khí thế lạnh lùng của Sở Nguyệt Nịnh làm cho run sợ.
Rõ ràng chỉ là một thiếu nữ chưa đầy 20 tuổi, mảnh mai yếu ớt.
Hắn ta chỉ cần dùng một chút sức là có thể bóp nát cô gái này. Nhưng Sở Nguyệt Nịnh lại toát ra một khí thế uy nghiêm, áp đảo hắn ta đến mức không thể thở nổi.
Sơn Miêu cố gắng lấy lại bình tĩnh, vơ lấy chiếc xe đẩy và cười lạnh: "Vì mày mà phố Miếu mới phải chịu kiếp nạn này. Lần này tao tha cho mày, nhưng nếu có lần sau, tao sẽ không nương tay..."
Lời nói của hắn ta còn chưa dứt thì một chiếc ghế đã bay đến và đập trúng đầu Sơn Miêu.
Hắn ta ngã lăn ra đất, ôm đầu rên rỉ.
Sơn Miêu tức giận quay đầu lại: "Con nào dám!"
DTV
Hắn ta chưa kịp nhìn rõ, một chai bia đã văng đến và vỡ tan trên mặt hắn ta. Hắn ta choáng váng, ngã ngửa ra sau và bị đàn em Thập Tứ Bang khống chế tay chân.
Đàn em Thập Tứ Bang xếp thành hai hàng, nhường đường ở giữa cho một người đàn ông bước ra.
"Anh Khâu!"
"Anh Khâu!"
Khâu Hào bước ra từ giữa, vết sẹo trên trán nhíu lại. Hắn nhận lấy con d.a.o chặt củi từ tay một đàn em, trước tiên quay sang Sở Nguyệt Nịnh và nở một nụ cười xin lỗi.
"Sở đại sư, xin lỗi vì đến muộn. Anh em tôi một hai cứ phải làm tiệc tẩy trần cho tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-197.html.]
Sở Nguyệt Nịnh đang bực bội, nhưng vẫn đáp lại nụ cười của hắn: "Không sao."
"Để tôi giải quyết chuyện này trước, sau đó sẽ đến nói chuyện với Sở đại sư."
Khâu Hào nói xong, giẫm giày da lên mặt Sơn Miêu.
Sơn Miêu sợ hãi run rẩy. Hóa ra... em gái nước đường kia thực sự có quan hệ với phó bang Thập Tứ Bang.
Sơn Miêu chưa kịp cầu xin tha thứ, Khâu Hào đã giơ d.a.o chặt củi lên, nhắm vào tim Sơn Miêu. Hắn ra tay dứt khoát, mũi d.a.o xoay tròn, cắt rách quần áo Sơn Miêu và m.á.u tươi chảy ra từng giọt.
"Anh Khâu! Anh Khâu! Em sai rồi!" Sơn Miêu hoảng hốt, mặt trắng bệch, bị đè chặt xuống đất không thể cử động, vũng nước dưới thân hắn ta nhanh chóng lan rộng. (nước tiểu)
Hai tên đàn em Thập Tứ Bang giữ c.h.ặ.t c.h.â.n Sơn Miêu, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
"Em thật không hiểu... em không phải... em không biết Sở đại sư là người được anh Khâu bảo vệ! Nếu biết... cho em một trăm, không, cho em một vạn lá gan cũng không dám động đến cô ấy!" Sơn Miêu sợ hãi đến mức bật khóc, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Khâu Hào, hắn ta lập tức nhận ra sai lầm của mình.
Phi Ngư Ca cười lạnh: "Mày còn biết điều đấy, Anh Khâu đều phải gọi đại sư, mày dám gọi ai là cô?"
"Không dám, không dám." Sơn Miêu bị siết chặt tay, liều mạng lắc đầu, cố gắng nhấc nửa người lên để cầu xin tha thứ.
Khâu Hào đổi tay cầm d.a.o chặt củi, tay kia kẹp xì gà, cúi người đưa khói thuốc phả vào mặt Sơn Miêu, hăm dọa cười: "Giờ đã hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Tim Sơn Miêu thắt lại, hắn ta sợ hãi rướn người lên né tránh mũi dao.
"Hiểu rồi thì nhớ kỹ cho tao, nếu còn lần sau, tao sẽ băm mày ném xuống biển cho cá mập ăn."
Khâu Hào nói xong, d.a.o chặt củi mới được hạ xuống.
Sơn Miêu bò dậy, hắn ta không kịp che vết thương chảy m.á.u ở ngực, vội vàng ra lệnh cho đàn em bỏ chạy, nhưng lại bị Khâu Hào gọi lại.
Sơn Miêu dừng bước, hai chân run rẩy vì sợ hãi.
Khâu Hào kẹp xì gà trong tay đi dạo một vòng, quan sát quán xá bị đập phá tan hoang, cuối cùng dừng lại trước quán của Sở Nguyệt Nịnh.
Xe đẩy ngã lăn ra đất, ghế và bàn gỗ bị vung vãi khắp nơi.