Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:28:18
Lượt xem: 16
Hứa Từ Lộ không thể hiểu nổi.Tại sao một người cha lại đối tốt với người khác mà không muốn đối tốt với con gái ruột của mình?
Nhà họ Hứa cũng chỉ có một người con gái, cha Hứa luôn đối xử với cô tốt hơn anh em họ.
Hứa Từ Lộ cảm thấy cha của Lộ Thanh nhất định là có bệnh tâm thần.
Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục tính: "Khi em 14 tuổi, cha em không cho em đi học nữa, muốn gả em cho một người đàn ông góa vợ ở thôn bên cạnh làm vợ kế."
Hứa Từ Lộ thấy Lộ Thanh gật đầu, cuối cùng không nhịn được: "Đây là cha ruột ư? Mười bốn tuổi còn chưa thành niên mà đã phải gả cho người khác làm vợ lẽ, quả thật vô nhân tính! Bố không ra gì!"
Phương Giai Giai lại cảm thấy không có gì: "Nhưng nhà họ rất nghèo, gả đi có thể đổi lấy tiền sính lễ cho gia đình sinh hoạt, có gì không đúng?"
"Đương nhiên là không đúng." Hứa Từ Lộ không vui, "Nghèo thì ăn ít chút không được sao? Vì một bữa cơm mà bán con gái sao?"
Đúng vậy.
Gả con gái mười bốn tuổi cho người đàn ông goá vợ già làm vợ lẽ, chính là bán.
"May thay, mẹ em tỉnh táo, nên đã mang theo em bỏ trốn." Sở Nguyệt Nịnh nói, "Hai mẹ con em trốn đông trốn tây, cha em mới rốt cuộc lại cưới vợ mới, bỏ cuộc tìm kiếm hai mẹ con em."
Lộ Thanh như lại nhìn lại những ngày tháng chạy trốn thơ ấu. Hai mẹ con họ không thể trốn ở nhà người thân, vì cả hai bên họ đều sẽ nói cho cha cô biết.
Họ cho rằng nhà ai cũng có lúc cãi vã?
Vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường lại hòa.
Giận qua thì cũng nên hòa giải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-186.html.]
Nhưng không ai quan tâm đến tâm trạng của hai mẹ con họ.
"Sau đó, hai mẹ con em nhập cư trái phép sang Hương Giang, suýt mất mạng. Mẹ em suýt qua đời, may mắn sau đó lại gặp được người đàn ông tốt, lấy chồng hợp pháp và có giấy tờ tùy thân."
"Lần này, có thể nói là khổ tận cam lai. Cha kế đối xử rất tốt với mẹ em, không ghét bỏ mẹ em vì lao động nhà nông vất vả mà hỏng thân mình. Đáng tiếc, mẹ em không chống chọi được với cái lạnh của mùa đông."
Lộ Thanh gật đầu: "Sau khi mẹ qua đời, em đã dọn khỏi nhà cha kế. Cha kế còn trẻ, ông ấy sẽ không nhớ mãi mẹ em, sớm muộn gì cũng sẽ có người phụ nữ khác bước vào nhà ông ấy."
Lộ Thanh nói rất thật lòng.
"Tuy nhiên, vào những ngày lễ Tết, em vẫn sẽ đến thăm cha kế. Không vì gì khác, chỉ vì những năm mẹ em ở bên ông ấy là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mẹ. Không có vô số việc nhà nông, không có bà mẹ chồng khó tính quở trách, khi đó mẹ chỉ là một người phụ nữ bình thường được yêu thương."
Sở Nguyệt Nịnh tán thành: "Em có lòng tự trọng rất mạnh mẽ, nên không hề tiếp nhận sự giúp đỡ của cha kế, sau khi tốt nghiệp trung học, em liền đi ra ngoài tìm việc."
"Vì quá muốn có cuộc sống tốt đẹp, em muốn làm hai công việc mỗi ngày. Thức khuya dậy sớm, ban đầu em tràn đầy nhiệt huyết, sau đó lại trở nên thất vọng. Em nhận ra rằng ở Hương Giang, nỗ lực dường như cũng vô ích."
Lộ Thanh đang ở giai đoạn mê mang, cô vô lực gật đầu.
"Kiếm được tiền đều đóng tiền thuê nhà, không cần nói đến quần áo, mỗi ngày ăn bao nhiêu cũng phải tính toán kỹ lưỡng, nhiều nhất chỉ đủ đến tháng sau lại phải đi làm."
"Cảm thấy vận may rất kém, công việc cũng không hài lòng. Chị, chị tính đều đúng, em muốn hỏi một chút về sau em phải làm gì? Hương Giang có thực sự không dung nạp những người như em không?"
Lộ Thanh cảm thấy rất mệt mỏi, con đường phía trước mịt mờ, cô không nhìn thấy đường và không biết nên đi đâu.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào tay Lộ Thanh, hỏi: "Em đang cầm gì vậy?"
DTV
Lộ Thanh mở ra một tấm áp phích, bìa ghi rõ "Tuyển sinh Hoa hậu Hong Kong 1994 của TVB".
Cô sửng sốt, giải thích: "Vừa tan tầm trên đường, một cơn gió thổi đến tay em."
Lúc nhận được tờ giấy đó, Lộ Thanh lại suy nghĩ, liệu đây có phải là sự sắp xếp của ông trời, chỉ cho cô một hướng đi không?