Hai ngày này, cậu bé lo lắng vô cùng, cậu bé rất sợ Cố Tri Ý bị chọc giận, đến lúc đó lửa giận này lại rơi trên người mấy anh em họ.
Nhị Bảo liếc mắt ra hiệu với Đại Bảo và Tam Bảo. Ngay lập tức ba anh em đã hiểu.
Lần này không cần hồi hộp lo sợ nữa rồi.
Sau khi thức dậy vào buổi sáng, Đoàn Đoàn cảm nhận được vết thương trên người của cô bé đã khỏi hẳn.
Chỉ là do cô bé vẫn còn nhỏ nên Cố Tri Ý vẫn một mực trông nom, cô chỉ sợ tay của cô bé không cẩn thận lại đụng vào vết thương, vì vậy khi Đoàn Đoàn muốn kéo miếng băng trên đầu xuống là Cố Tri Ý sẽ lập tức ngăn lại.
Sau cùng Đoàn Đoàn cũng chỉ có thể từ bỏ.
Chỉ là đợi đến tối, khi bôi lại thuốc cho Đoàn Đoàn, Lâm Quân Trạch mới nhìn thấy vết thương đã bắt đầu kết vảy, thậm chí sắp hồi phục lại.
Anh vô cùng ngạc nhiên.
“Vợ, vợ à. Em mau đến xem.” Lâm Quân Trạch gọi Cố Tri Ý đang ở bên ngoài
“Sao vậy?” Cố Tri Ý còn tưởng hai đứa bé có chuyện gì nên hớt hải chạy vào.
Kết quả khi cô bước vào lại nhìn thấy Lâm Quân Trạc vẫn nhìn chằm chằm vào đầu của Đoàn Đoàn.
“Nhìn cái gì vậy?” Cố Tri Ý không hiểu hỏi.
“Vợ à, em mau đến xem!” Lâm Quân Trạch nhìn Cố Tri Ý một lát, sau đó mới chỉ vào đầu của Đoàn Đoàn
Cố Tri Ý xích lại gần xem, cô cau mày không hiểu gì.
Chẳng lẽ?
Thuốc cô mua ở hệ thống có tác dụng tốt như vậy sao?
Nhưng Mông Mông cũng đã nói phải mấy ngày nữa vết thương mới bắt đầu kết vảy, đến lúc đó tốc độ hồi phục sẽ rất nhanh.
Đây là?
Cố Tri Ý cũng không hiểu.
“Mông Mông? Thuốc này tốt như vậy sao?”
Trong không gian Mông Mông hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Ừm, ừm.”
Cố Tri Ý nghe thấy Mông Mông đã trả lời chắc chắn như vậy mà không hề nhận ra Mông Mông đang chột dạ nên cô cũng không phân vân nữa.
Cô nhìn trái nhìn phải thấy không có vấn đề gì lớn nữa, sớm kết vảy như vậy cũng tốt.
“Không có việc gì, không có chuyện gì lớn đâu.” Cố Tri Ý vỗ vào bả vai Lâm Quân Trạch, trên mặt Lâm Quân Trạch đang hiện lên vẻ không hiểu biết gì.
Nhưng nếu Cố Tri Ý đã nói không có việc gì to tát cả thì Lâm Quân Trạch cũng yên tâm hơn.
Anh đã biết được năng lực của Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý ở nhà trông nom mấy đứa bé trong mấy ngày thì đến lúc quay lại trường học.
Trong mấy ngày Cố Tri Ý ở nhà thì Hà Thúy đều được nghỉ
Buổi sáng hôm nay, chị vẫn như thường ngày đến nhà nhìn xem thế nào, chị thấy Cố Tri Ý sắp đi học thì cũng tự giác sắp xếp lại để trông đứa bé.
“Chị dâu, nhờ chị chăm sóc đứa nhỏ giúp em! Chị cũng không cần nhìn đến vết thương trên đầu Đoàn Đoàn đâu, chờ đến tối lão Lâm trở về thay thuốc cho là được rồi.” Trước lúc ra khỏi cửa, Cố Tri Ý đã dặn dò Hà Thúy.
“Ôi, em cứ yên tâm. Chị chỉ trông chừng đứa nhỏ thôi.” Hà Thúy cười trả lời.
Cố Tri Ý đi đến trường, Hà Thúy ở nhà chăm sóc cho đứa bé.
Chỉ là vì Cố Tri Ý đã dặn dò nên Hà Thúy cũng không nhìn đến vết thương của Đoàn Đoàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-903.html.]
Cố Tri Ý phải dặn dò trước, vì vết thương của Đoàn Đoàn chưa được bao nhiêu ngày cả, bây giờ nhìn thấy nó sắp khỏi hoàn toàn thì đúng là nói thế nào cũng không khoa học được.
Cho nên bây giờ cô dán vải lên để tránh bị người khác nhìn thấy tình hình hiện tại của vết thương, tránh phiền phức không cần thiết.
Cũng may mấy ngày sau, Lâm Quân Trạch bôi thuốc cho Đoàn Đoàn thì thấy vết thương đã khỏi hẳn rồi.
Hai người họ đều cho rằng do tác dụng của thuốc bôi trong không gian nên không để ý nhiều nữa.
Bên này Đoàn Đoàn đã không có chuyện gì nữa nhưng bên kia Chu Mỹ Trân thì rất thảm.
Ngày đó, chị ta vội vàng bỏ chạy, nhưng vừa đến nhà ga lại phát hiện bụng mình cứ réo lên ục ục, thỉnh thoảng còn đánh rắm.
Mãi đến khi hai anh em Kiến Minh sắp bị xông c.h.ế.t nhưng lại không dám nói lời nào, bởi vì hai đứa nhìn thấy biểu tình này của Chu Mỹ Trân nên chỉ đành nhẫn nhịn mà bịt mũi mình.
Tự bản thân Chu Mỹ Trân cũng tức giận, chị ta đương nhiên nhận biết mùi của mình, nhưng bây giờ đang hối hả bỏ chạy nên tạm thời chỉ có thể chịu đựng.
Chỉ là lúc đang mua vé, bụng của Chu Mỹ Trân lại réor lên từng hồi, sau cùng cũng hết cách, chị ta phải chạy đi giải quyết chuyện lớn của cuộc đời trước đã.
Trong lòng còn không ngừng giận dữ nghĩ chắc chắn là do Cố Tri Ý nhìn chị ta không vừa mắt nên nhất định đã cho chị ta ăn thứ gì không sạch sẽ.
Chỉ là ban đầu chị ta còn có sức lực mà chửi mắng người ta, sau đó Chu Mỹ Trân đã mệt lã đi.
Hai đứa bé cứ như thế mà ngoan ngoãn ngồi xổm chờ ngoài cửa.
Mỗi lần cứ tưởng là có thể đi rồi thì Chu Mỹ Trân lại quay vào.
Cái mùi của nhà vệ sinh công cộng lúc này rất là khủng khiếp, lại còn thêm mùi vị của Chu Mỹ Trân...
Lần này không ai dám bước vào nhà vệ sinh công cộng.
Sau khi Chu Mỹ Trân đã bước vào đó thì đã không còn tâm tư mắng chửi Cố Tri Ý nữa, cả người chị ta đã bị giày vò đến mệt lả đi.
Nhưng cũng rất may, chờ đến lúc gần như đã hết đau bụng, Chu Mỹ Trân vẫn dẫn theo hai đứa con của mình mua vé xe lửa.
Trước tiên chị ta sẽ quay về nhà cũ ở quê. Chị ta không tin tay của Lâm Quân Trạch có thể duỗi dài đến đó, có thể tìm đến nhà chị ta.
Chờ cho đến khi tiếng gió này qua đi, chị ta lại quay lại Bắc Kinh. Có lẽ cũng không còn xa nữa đâu.
Chu Mỹ Trân suy nghĩ tìm cách đối phó.
Chỉ là chờ cho ba mẹ con họ đến tỉnh Hà, vừa xuống xe lửa thì phát hiện tiền chị ta giấu trong người đã không thấy đâu nữa.
DTV
Chu Mỹ Trân tìm thế nào cũng không tìm ra, sau cùng chị ta mới phát hiện quần áo của mình đã bị người ta rạch cho một lỗ to.
Trong lòng Chu Mỹ Trân đã lạnh đi một nửa, nhưng nghĩ đến tiền chị ta còn giấu ở trong túi nên vội vàng mở túi ra xem. Kết quả mở ra xem thì thấy túi của mình cũng đã bị khoét cho một đường.
Lần này trong lòng Chu Mỹ Trân đã hoàn toàn lạnh đi.
Cả người đều tê liệt ngồi xụi lơ trên mặt đất.
“Mẹ, sao vậy?” Kiến Minh nhỏ giọng hỏi.
“Mất rồi, hu hu hu. Tiền của mẹ mất hết rồi. Đồ cẩu tặc lòng dạ độc ác! Các người trộm đi mồ hôi nước mắt của ba mẹ con chúng tôi.”
Lúc này, Chu Mỹ Trân đã không đối hoài gì đến hình tượng với chả hình hình nữa.
Chị ta cứ ngồi bệt trên mặt đất mà oa oa khóc lên, tiếng khóc này đúng là đến chó nghe thấy cũng phải lắc đầu.
Phía sau có nhân viên công tác tiến lên, chủ yếu là vì Chu Mỹ Trân ngồi ở đây dẫn đến sự chú ý của nhiều người mà kéo đến vây xem, làm ảnh hưởng đến trật tự ở nhà ga.
“Đồng chí, đồng chí, có chuyện gì chúng ta đứng lên trước rồi nói.”
“Nói cái gì mà nói, tiền của tôi đều bị trộm mất rồi. Các người nhanh tìm về giúp tôi đi.”
Chu Mỹ Trân đột nhiên nhìn thấy nhân viên công tác của đường sắt thì vội vàng kéo tay anh ta, hớt hải nói.