Cố Tri Ý: ....... Còn có thể như vậy?
Vốn Nhị Bảo cũng định chơi xấu không đi nữa, nhưng mà thấy mọi người đều đang đi, cậu nhóc liền thở dài, sau đó cũng đành nhận mệnh đi tiếp.
Cố Tri Ý nhìn dáng vẻ rối rắm kia của cậu nhóc, cổ vũ nói: “Nhị Bảo, con xem, chúng ta đi rất nhanh là có thể đến thành lâu rồi, kiên trì chính là thắng lợi đó!”
Nhị Bảo: Cảm giác mẹ lại đang nói cho có lệ với mình.
Thầy giáo cũng thường xuyên nói với bọn nhóc lời này, kiên trì chính là thắng lợi! Được rồi, vậy thì kiên trì tiếp thôi!
Chờ đến cuối cùng tới thành lâu rồi, nhìn trường thành phía dưới trải dài liên tiếp qua các dãy núi, mấy đứa nhóc không khỏi phát ra tiếng kinh hô.
Buổi sáng Cố Tri Ý leo chính là bắc trường thành, bởi vì bên này tương đối dễ đi, chủ yếu cũng là suy xét đến mấy đứa nhóc.
Thật đúng là đi tới trước cái bia đá, mặt trên viết: Không đến trường thành không phải hảo hán.
Mấy chữ này Đại Bảo cùng Nhị Bảo đều nhận thức được hết.
Sôi nổi đứng ở trước bia để Cố Tri Ý chụp ảnh cho hai anh em làm kỉ niệm.
Cố Tri Ý chụp mấy tấm, vừa vặn nhìn thấy có người đi đường, liền chuẩn bị nhờ bọn họ giúp nhà bọn họ chụp một tấm ảnh. Ai biết người ta ngượng ngùng từ chối. Nguyên nhân chính là bởi vì không biết dùng cái camera này, sợ làm hỏng mất.
Cố Tri Ý:........
Đúng là cô vẫn luôn không nghĩ tới vấn đề này, cái này quá quý rồi.
Ban đầu cô còn muốn chờ xem còn có người nào tới nữa không để cô nhờ chụp họ thì liền thấy một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi lên, dùng tiếng Anh nói: “Chào cô, cô gái, có lẽ tôi có thể giúp cô chụp ảnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-539.html.]
Có thể là sợ Cố Tri Ý không hiểu, còn dùng tay để biểu đạt, ai mà biết Cố Tri Ý trực tiếp dùng tiếng Anh đáp lại lời anh ta một cách lưu loát: “Được không? Vậy thật sự là quá tốt quá, phiền cho anh rồi.”
Người nước ngoài tên Henry này cũng không nghĩ tới Cố Tri Ý nói tiếng Anh tốt như vậy, dù sao bản thân anh ta đi sang bên này lâu như vậy, đi ra ngoài nói chuyện với người bản địa đều có cản trở rất lớn về ngôn ngữ. Trừ phi là anh ta phải mang theo người phiên dịch mới có thể giao tiếp dễ dàng được, nhưng hôm nay là hành trình tư nhân nên cũng chỉ có anh ta và vợ anh ta cùng nhau ra ngoài.
Do đó, anh ta vô cùng kinh hỉ nhìn Cố Tri Ý: “A, Chúa ơi, không nghĩ tới cô nói tiếng Anh giỏi như vậy.”
Nhưng mà lúc này anh ta cũng không nhiều lời, liền tiếp nhận camera của Cố Tri Ý giúp bọn họ chụp ảnh. Răng rắc răng rắc vài cái, ký ức tốt đẹp về lần đầu tiên đi thăm quan trường thành của cả nhà bọn họ được lưu giữ lại trong cuộn phim.
DTV
“Thật sự là quá cảm ơn các anh, đúng rồi, anh và vợ anh có cần tôi giúp hai người chụp một tấm không ?”
Vốn vợ của Henry định lễ phép cự tuyệt, ai biết Henry lại trực tiếp đồng ý luôn.
“Như vậy thật cảm ơn cô.” Nói xong anh ta liền kéo tay vợ mình đến một bên khác.
Vừa đi vừa nói với người vợ tên Lily của mình rằng: “Chúng ta khó khăn lắm được ra nước ngoài một chuyến, chụp tấm ảnh đi.”
Cố Tri Ý giúp hai người chụp mấy tấm, rồi sau đó nói: “Chào anh nhé, nếu như tiện thì cho chúng tôi địa chỉ của anh đi. Chờ khi nào tôi rửa ảnh chụp xong thì sẽ gửi qua bưu điện cho các anh. “
“Ôi, vô cùng cảm tạ, chúng tôi ở tại......” Henry nói cho Cố Trị Ý biết điểm dừng chân của bọn họ ở Bắc Kinh, sau khi Cố Tri Ý ghi nhớ, hai người trao đổi phương thức liên lạc xong cũng liền rời đi.
Lúc chia tay, Nhị Bảo lại bắt đầu thể hiện. Tiếng Anh còn không có học mấy ngày vậy mà lúc chia tay lại nói chuyện với Henry khá tốt.
“Thật vui vẻ khi biết chú, Henry, tạm biệt.”
Cái tật xã giao quá tốt này của Nhị Bảo có đôi khi sẽ khiến cho Cố Tri Ý hơi xấu hổ. Henry trực tiếp cho Nhị Bảo một ngón tay cái: “Cháu trai quá ngầu!”
Nhị Bảo có thể đoán ra được là người ta đang khen nhóc cho nên kiêu ngạo gần chết. Nếu như Nhị Bảo có cái đuôi thì Cố Tri Ý đoán nó phải dựng thẳng lên trời rồi.