Cuối cùng Cố Tri Ý không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa Tam Bảo cho Lâm Quân Trạch ôm.
Bản thân thì quay sang giúp Đại Bảo và Nhị Bảo chỉnh lại quần áo.
Trên đường đi bị gió thổi. đầu tóc của chúng có hơi rối nhưng quần áo vẫn rất chỉnh tề.
Bộ quần áo trên người chúng đều là quần áo mới Cố Tri Ý vừa may trong dịp Tết Nguyên Đán năm nay.
Hai đứa biết được đi đến huyện chơi, trên lưng còn đeo theo cái túi nhỏ từ Tết Nguyên Đán.
Sau khi mặc quần áo xong.
Hai đứa bắt đầu khoe khoang tạo dáng.
Thấy Cố Tri Ý đang giúp mình chỉnh trang lại quần áo thì ngoan ngoãn đứng im không nhúc nhích.
Để mặc cho mẹ ruột Cố Tri Ý thích làm gì thì làm.
Đợi đến khi chỉnh trang xong, Cố Tri Ý cảm thấy rất vừa lòng, mới bắt đầu chỉnh trang lại cho bản thân.
Chủ yếu là cởi chiếc khăn đang che mặt ra.
Sau đó cũng chỉnh lại đầu tóc một chút.
Thấy rằng không còn vấn đề gì lớn, thì bước đến giúp Lâm Quân Trạch sửa soạn một chút.
Anh chỉ có một cái đầu húi cua, vì vậy cũng không có nhiều chỗ phải sửa sang lại.
Mấy tháng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc về trông người gầy đi rất nhiều, các góc cạnh trên khuôn mặt cũng rõ nét hơn rất nhiều.
Sau khi cảm thấy bản thân đã sửa sang ổn rồi, Cố Trị Ý đi ra ngoài gọi ông chủ.
Ai ngờ được là vừa mới vén rèm lên thì đã đụng phải Cố Xảo đang đứng ở ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-316.html.]
DTV
Vốn dĩ Cố Tri Ý cũng chỉ cảm thấy gương mặt này rất quen nhưng cũng không để tâm lắm.
Thấy người đó là phụ nữ có thai thì cô định đi vòng qua cô ta để gọi ông chủ.
Không ngờ được là Cố Xảo lại lên tiếng gọi cô: “Tri Ý, là chị à?”
Lúc này Cố Tri Ý mới quay đầu lại nhìn kỹ người phụ nữ đó.
Còn không đợi Cố Tri Ý nhớ đến người phụ nữ trước mặt mình là ai thì Cố Xảo đã đi đến trước mặt cô.
Vẻ mặt Cố Xảo vô cùng quen thuộc nói: “Tri Ý, sao thấy tôi cái là cô bỏ đi ngay vậy? Cô vẫn còn giận tôi vì chuyện lúc trước có đúng hay không?”
Theo đạo lý thì Cố Tri Ý sẽ không quên mặt những người này nhưng bất đắc dĩ bởi vì nguyên nhân mang thai mà Cố Xảo mập ra rất nhiều. Mà đã thế mí mắt còn bị sững, mặt còn thêm nhiều tàn nhang nên Cố Trị Ý khó mà coi người phụ nữ này thành cô gái thanh tú tinh xảo tên là Cổ Xảo kia.
Chỉ là, Cố Tri Ý vừa mới hồi phục lại tinh thần sau lượt nhớ về cô gái Cố Xảo kia thì đã nghe được Cố Xảo đứng một mình ở chỗ đó xổ cả một tràng dài. Như cái máy nói vậy, nói liên tục khiến đầu Cố Tri Ý phát đau.
“Dừng dừng dừng, tôi không tức giận, hiện tại tôi có việc nên đi trước nhá.” Cố Tri Ý không muốn dây dưa nhiều với người phụ nữ như đóa sen trắng trước mặt này.
Hôm nay cả nhà tới đây chụp ảnh, thu thập người phụ nữ này về sau còn một đống thời gian. Chỉ là Cố Tri Ý muốn chạy cũng phải xem đối phương có muốn cho hay không.
Cố Xảo là người không có mắt, lôi kéo Cố Tri Ý lại: “Không, Tri Ý, khẳng định là cô giận tôi có đúng không? A, đúng rồi, sao cô lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là cô tới đây cùng với thanh niên trí thức Vương ư?”
Nói xong thì dùng vẻ mặt tôi quá thất vọng về cô nhìn về phía Cố Tri Ý. Đúng là giọng điệu của trà xanh mà.
Cố Trị Ý sắp phục sát đất Cố Xảo tới nơi rồi, chính cô còn chưa nói cái gì mà cô ta đã mở miệng nói trước rồi.
Bên này Cố Tri Ý còn đang suy nghĩ nên thoát thân như thế nào thì bên kia chồng của Cố Xảo là Trần Tuấn Nhân cũng đi ra tới. Lúc nhìn thấy Cố Tri Ý còn vô cùng kinh diễm,
Đi tới bên cạnh Cố Xảo, thân mật hỏi: “Xảo xảo, vị này là?”
Trần Tuấn Nhân hỏi xong mắt vẫn còn chưa dịch được khỏi người Cố Tri Ý, Vốn dĩ một Cố Xảo thôi cũng đã đủ khiến người khác cảm thấy phiền, hiện tại lại còn tới thêm một người đàn ông dầu mỡ như vậy.
Cố Tri Ý cảm thấy cơm sáng mình ăn sắp bị làm cho ghê tởm tới phun ra ngoài.
Đương nhiên là Cố Xảo cũng bắt gặp ánh mắt của chồng mình nhìn chằm chằm vào Cố Tri Ý, dáng vẻ kia như không rời mắt nổi. Cho nên trong lòng càng thêm hận.