Cố Trị Ý tiến lên ôm Lưu Ngọc Lan, cọ vào vai bà, nói: Vâng, vâng, vâng, con là cái đứa khiến mẹ không bớt lo, xem như sau này mẹ có thể bớt lo lắng đi rồi! Sau này, mẹ cứ ngồi đợi hưởng phúc của con cháu thôi, chuẩn bị làm một quý bà được cả thôn Cố Gia này hâm mộ.”
“Thôi thôi thôi đi! Không nghiêm chỉnh gì cả!”
Lưu Ngọc Lan vẫn làm ra dáng vẻ ghét bỏ nhưng vẫn không đẩy con gái mình ra, bản thân mình thì lại quay mặt sang chỗ khác, len lén lau nước mắt.
Ôi, hôm nay gió lớn nhỉ! Hình như hạt cát vừa chui vào trong mắt!
Cố Tri Ý chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy, cười rồi giả vờ cãi cọ thêm vài câu.
Chủ yếu cũng vì không muốn cho không khí trở nên nặng nề.
Lúc này, Cố Khôn mới nghĩ đến chuyện đưa hạn ngạch cho Cố Tử Mộc nên nhìn về phía Lâm Quân Trạch.
“Quân Trạch à. Chuyện đưa hạn ngạch cho anh cả con. con cũng đừng trách Tiểu Ý...
Cố Khôn còn chưa nói hết nhưng Lâm Quân Trạch cũng biết, anh vừa cười vừa nói: “Cha, Tiểu Ý đã nói với con mấy chuyện này rồi, con tôn trọng quyết định của cô ấy.”
Mà hạn ngạch này cũng là cô ấy tự có được, nên cô ấy có quyền muốn cho ai.
Ngược lại Lâm Quân Trạch không quá để ý như vậy, mà nếu lúc bắt đầu anh có để ý thì lúc Cố Tri Ý đã nói rõ ràng với anh, hạn ngạch kia cứ xem như là bán cho Cố Tử Mộc, thì Lâm Quân Trạch còn có ý kiến thì có thể nói gì?
Cố Khôn cũng chỉ thở dài: “Nếu nói rồi thì tốt! Các con yên tâm, các con đã đi quân đội bên kia, số tiền này xem như cha tích lũy cho các com đến lúc ăn tết thì mang tất cả trả lại hết cho các con.”
Một tháng mười bảy khối năm tiền, một nửa số lương thì cũng tính là tám khối tiền, một năm ước chừng cũng được một trăm khối, thì tám trăm khối kia cũng phải cần đến bảy tám năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-310.html.]
Cố Tri Ý không nghĩ sẽ nhận lại số tiền này từ Cố Tử Mộc, lúc đó cô đồng ý cũng chỉ vì muốn Cố Tử Mộc có thể dễ chịu trong lòng chút ít. Cô cũng không phải thiếu chút tiền đó.
Hơn nữa, cô còn có chuẩn bị để sang năm đại ca cùng đi thi đại học, nên vị trí công nhân viên chức trong nhà máy sản xuất thịt kia cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Sau này nhà máy quốc doanh chắc chắn sẽ không phát triển và có nhiều lợi nhuận cho lắm, đến thập niên 90 có phong trào công nhân viên bỏ việc, tình hình sản xuất trong nhà máy quốc doanh không còn hiệu quả, công nhân viên nghỉ việc ngày càng nhiều.
Cố Tri Ý cũng không cho rằng nhà máy quốc doanh sẽ còn không gian để phát triển.
DTV
Chủ yếu là Cô Tri Ý cũng vừa vặn biết được chức xưởng trưởng của nhà máy sản xuất thịt này cũng là Chu Khang Đức mua của người ta.
Nghĩ đến chức xưởng trưởng này cũng không thể làm mấy chuyện như đi cửa sau thế này, nếu không một ngày nào đó lại nâng một người khác lên vậy lão xưởng trưởng Chu Khang Đức này cũng chẳng có trái ngon mà ăn nữa.
Cho nên ngày đó Chu Khang Đức mới dám nghênh ngang dẫn theo Cố Tử Mộc gọi là “có quan hệ cá nhân” vào căn tin của nhà máy sản xuất thịt kia.
Cố Tri Ý càng không muốn Cố Tử Mộc chỉ nhận tám khối tiền lương mỗi tháng như thế.
Hiện tại, có thể dùng số tiền lương đó để tích lũy, đến lúc anh cả và anh hai cùng nhau đi thi đại học thì cũng có thể dùng đến.
Nhưng Lâm Quân Trạch không biết đến chuyện này, Cố Tri Ý cũng không thể nói quá rõ với anh.
Ngồi nói chuyện ở Cố gia một hồi thì Cố Tri Ý lại nên chuẩn bị đi về nhà.
Cô chuyển lại hết mấy quyển sách đã sửa sang lại trong khoảng thời gian này cho Cố Tử Mộc và Cố Tử Lâm.
“Anh cả, anh hai, hai người không thể buông bỏ học hành như thế, biết không? Em đi đến bên kia nhưng vẫn giám sát hai người.”
Cố Tử Mộc còn đỡ nhưng Cố Tử Lâm thật sự không ngờ đứa em gái nhà mình đã sắp đi rồi mà vẫn còn băn khoăn về hai người họ.