Xuyên không, ta bất ngờ mang con tái hôn - Chương 266
Cập nhật lúc: 2024-06-18 15:38:20
Lượt xem: 163
Kiếm được tiền mới có thể ngủ giường nằm, nhóc sẽ không để Tiểu Bảo Bảo của mình sẽ khổ cực ngồi ghế cứng đâu. (Minh Minh nhà mình nghĩ xa quá đi hà)
Hai vợ chồng nhìn nhau không tiếng động cười cười.
“Được nha, mẹ chờ đến ngày đó.”
Thịt kho tàu được gói trong một hộp nhựa. Lúc đưa cho người quân nhân, anh ấy rất bất ngờ, anh ấy liên tục cự tuyệt. Thẳng cho đến khi Từ Sơn Tùng nói cảm ơn vì chuyện ngày hôm qua, anh ấy mới dám nhận.
“Chỉ có món thịt kho tàu cũng không biết anh ăn đủ không?”
‘Đủ rồi, đủ rồi, nhiêu đây là đủ rồi. Thịt này rất tốt rồi….”
Người quân nhân vẫn móc bánh nướng trong túi ra ăn, chỉ là hôm nay nhiều hơn một phần thịt kho tàu, mùi vị nồng nàn, thịt heo hầm mềm, còn chưa kịp nhai đã tan trong miệng.
Bánh nướng chấm nước thịt, ăn miễn bàn có bao nhiêu ngon.
Người quân nhân không đem phần thịt ăn hết, chỉ ăn một nửa, dùng nắp đậy lại buổi tối lại ăn tiếp.
Tuy nằm giường thoải mái hơn ghế ngồi nhưng nằm ba ngày ba đêm thì vẫn rất mỏi người.
Thừa dịp đến trạm nghỉ chân, hai vợ chồng mang Kiều Minh xuống đi dạo cho giãn gân giãn cốt, tuy rằng cũng chỉ có vài phút nhưng mà có hơn không.
Từ Lê An đến An Thành đi cả ngàn km, ngồi xe lửa mất mấy ngày như giãn cách với cả thế giới.
May mắn bên cạnh còn có con trai và chồng, có xe giường nằm, còn có tiền có thể ăn ngon, cuộc sống như vậy đến 99% mọi người đều cảm thấy thoải mái.
Không thể không cảm thán, quyết định mua vé giường nằm là quyết định sáng suốt.
Trên đường, Từ Sơn Tùng cẩn thận đem tình huống nhà mình giải thích kỹ càng cho Kiều Hoa từ họ hàng đến bạn bè. Ngoài ra anh còn chỉ cho hai mẹ con một chút từ ngữ địa phương của phương bắc, có món gì ngon mà ở nam không có, còn có cả chuyện lúc nhỏ của anh…..
Xe lửa chạy xình xịch một đường hướng về phương bắc. Nhiệt độ ngoài trời ngày càng thấp, khí lạnh cũng đã tràn vào toa xe, con người cũng làm biếng hoạt động hơn.
Lại giương mắt nhìn qua làn sương mờ, rốt cuộc cũng tới trạm An Thành!
Mọi người vội vội vàng vàng chen lấn để xuống xe, thế nhưng một nhà ba người Kiều Hoa lại không vội, ba người đứng chờ mọi người đi xuống gần hết rồi mới xuống xe. Một tay nắm hành lý tay khác nắm người tay người nhà rồi cùng nhau xuống xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-266.html.]
Không khí bên ngoài rất thoáng nhưng mà rất lạnh. Cơn lạnh ập đến bất ngờ, ai ai cũng nhịn không được mà rùng mình.
Sự thay đổi nhiệt độ giữa trên tàu và bên ngoài cộng thêm những cơn gió lạnh không ngừng gào thét cứ ùa vào cơ thể.
Hít sâu một hơi, cả người cũng rung lên, thiếu chút nữa đã bị gió thổi bay đi.
Lạnh, quá lạnh, lạnh đến kinh người ~ Cái lạnh của phương bắc không hề giống với phương nam, chỉ cần đứng bên ngoài một chút liền bị đóng băng!
Trừ bỏ lạnh ra thì càng có rất nhiều thứ xa lạ khác.
Kiều Minh mở to mắt nhìn bốn phía xung quanh, đứng ở ga tàu lửa nhìn về phía xa xa, phảng phất như phát hiện một châu lục mới.
Phương bắc và phương nam thật sự khác biệt quá lớn. Nhìn phương nam dịu dàng e lệ đã quen giờ nhìn tuyết phủ trắng xóa, lại có cảm giác mạnh mẽ riêng của phương bắc, Kiều Minh có chút không quen.
Đặc biệt là kiến trúc ở hai nơi này khác biệt rất lớn. Phương nam mưa nhiều nên nhà đều là mái hình tam giác để nước mưa chảy xuống. Mà phương bắc bởi vì nhiệt độ ẩm thấp, lại có gió lớn, nên nhà cửa thường được xây thành hình bằng để giữ nhiệt.
Mặc dù ở phương nam cũng có tuyết nhưng cùng lắm thì tuyết chỉ động lại một ngày, qua hôm sau đã tan thành nước. Nhưng ở An Thành, tuyết rơi không ngừng, trên mặt đất toàn là tuyết, còn có rất nhiều hình dạng. Có thể là do tuyết động quá nhiều nên đám trẻ con đã tạo nên những người tuyết.
Trách không được trong sách lại nói, cái gì mà tuyết nhiều như lông ngỗng, tuyết từ trên trơi rơi xuống giống hệt như ngỗng đang thay lông!
Vốn dĩ cả một đường mệt mỏi, nhưng khi mẹ con Kiều Hoa thấy “kỳ quan” như vậy tất cả mệt mỏi đều bay đi, tinh thần tốt lên trông thấy.
Đi một hồi lâu, rốt cuộc cũng ra tới cổng, càng ra bên ngoài tuyết càng dày đặc, ước chừng cũng phải cao đến gối của Kiều Minh!
“Mẹ, con muốn sờ tuyết!” Lạnh đến mức rút cổ vào trong áo nhưng vẫn còn muốn chơi tuyết.
Nghe như vậy, tâm Kiều Hoa cũng ngứa ngáy.
Cười cười, ngẩng đầu nhìn Từ Sơn Tùng, chớp chớp đôi mắt, “Em có thể sờ tuyết được không?”
Đôi mắt hạnh xinh đẹp nháy nháy hệt như một đứa trẻ đang làm nũng.
Từ Sơn Tùng bật cười, tiếp nhận hành lý từ trên tay cô, “Muốn chơi thì cứ chơi nhưng đừng chơi lâu quá cẩn thận bị cảm lạnh.”
“Ai nha, ba ba thật tốt.” Kiều Hoa hài hước nói.
“Ba ba là tốt nhất!” Cậu nhóc Kiều Minh cũng vui vẻ tiến lên ôm anh, sau đó lại quay sang nghịch tuyết.