Xuyên không, ta bất ngờ mang con tái hôn - Chương 262
Cập nhật lúc: 2024-06-18 15:20:40
Lượt xem: 146
Tầm đầu giờ chiều, hai vợ chồng Kiều Hoa tay xách nách mang đi đến ga tàu hỏa.
Không thể không nói, Từ Sơn Tùng dự đoán rất chính xác, từ cổng nhà ga lên được tàu hỏa phải mất một tiếng đồng hồ.
Bởi vì phải bảo vệ Kiều Minh để không bị người khác dẫm trúng, không bị đi lạc cho nên tốc độ chậm đi rất nhiều.
Chen vào được vẫn chưa xong đâu, cả ba người còn phải chịu đựng cảnh chật chội ở phòng chờ.
Mặc dù bây giờ đang là mùa đông lạnh giá nhưng cả hai vợ chồng đều mồ hôi đầm đìa.
Thật vất vả mới tìm được một góc nhỏ để ngồi xuống, hai người nhanh chóng đặt hành lý xuống.
Kiều Hoa ngồi trên đống hành lý ôm Kiều Minh ngồi trong lòng mình.
“Anh cũng ngồi xuống nghỉ một lát đi, Minh Minh, qua chỗ mẹ ngồi này.”
Bạn nhỏ Kiều Minh vặn vặn mông, Từ Sơn Tùng trên người Từ Sơn Tùng tuột xuống, nhà vào trong lòng Kiều Hoa.
Từ Sơn Tùng cũng không ngồi xuống, thời buổi này ở ga tàu đều rất loạn, anh phải đề cao cảnh giác một chút.
Ở thập niên 80, cơ động vẫn chưa phổ biến lắm, chỉ đến Tết m Lịch mới có mấy người dân quân cơ động, nhưng số lượng vẫn rất ít.
Theo đội ngũ xếp hàng tiếng vào trạm, hai người gắt gao nắm lấy tay Kiều Minh phòng ngừa cho cậu nhóc bị lạc.
Thật vất vả mới lên được xe lửa, những toa ghế cứng khắp nơi đều là người, còn bên toa giường nằm chỉ rải rác mấy người, đúng là thanh tịnh hơn không ít.
Giường nằm gì đó đúng là quá thoải mái a.
Thoát được khỏi biển người, một nhà ba người chậm rãi đi qua toa bên này, rốt cuộc cũng không phải ngửi mấy mùi hỗn tạp nữa rồi.
Liếc mắt nhìn một vòng, người ở toa giường nằm không phải là mặc quân trang thì cũng là mặc đồ “lão cán bộ” giống Tô Trung Sơn.
Thời buổi này, vé giường nằm không hề dễ mua. Loại vé này chỉ có mấy đơn vị sự nghiệp hoặc nhà máy mua cho nhân viên mình đi công tác. Một nhà ba người như bọn họ rất hiếm người mua được vé thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-262.html.]
Trong lúc nhất thời, không ít ánh mắt tập trung vào cả nhà bọn họ.
Tiến vào toa xe, dựa theo dãy số mà ba người tìm được buồng ngủ. Kiều Hoa nhỏ giọng dặn con trai, “Minh Minh này, chỗ này có rất nhiều người lớn, chúng ta không thể ồn ào, con làm được không nhỉ?”
Cậu nhóc Kiều Minh cũng học cô, hạ thấp giọng “ n, con biết rồi mẹ.”
Đây là lần đầu tiên Kiều Minh ngồi xe lửa, cậu nhóc hưng phấn đến nổi không ngừng nhìn ra ngoài. Mở cửa sổ ra, hổn hà hổn hển bò lên giường rồi ngồi bên cạnh cửa sổ, Kiều Hoa thấy thế thì nhanh chóng ôm người lại.
“Cẩn thận một chút, chỗ này gió lớn, gió thổi bay con thì mẹ biết đi tìm ở chỗ nào nha.”
“Vậy mẹ ôm con.” Mẹ ôm liền an toàn rồi. “Mẹ ôm con rồi, con có thể vươn tay ra nè. Mẹ nhìn xem, con không sợ nữa.”
Ỷ có mẹ ở đằng sau nên không còn thấy sợ gì cả.
“Coi chừng tay nhỏ bị gió thổi cho đông cứng.” Kiều Hoa dở khóc dở cười đem tay con trai kéo vào. “Chờ thêm hai ngày nữa đến bắc rồi xem con có dám vươn tay ra ngoài không?”
Mời vừa lên xe nên mọi thứ còn mới mẻ, dần dần, đại khái là qua nửa tiếng, phong cảnh ven đường không phải là đồng cỏ thì là đồi núi, cậu nhóc Kiều Minh có chút mệt mỏi.
Rút vào người Kiều Hoa, ngáp một cái, “Mẹ ơi, con buồn ngủ quá.”
Khẽ vuốt đầu con trai, “Mệt thì đi ngủ, con muốn ngủ giường ba hay là ngủ giường mẹ?”
Ba người mua hai vé giường nằm, một trên một dưới. Kiều Hoa nằm ở tầng dưới vừa tiện vừa an toàn, Từ Sơn Tùng thì nằm ở tầng trên. Đối diện anh là một nam nhân mặc đồ quân nhân, hai giường còn lại không có nệm, không biết là không có người mua hay là do hành khách đó không lên xe.
“Ân….Con muốn ngủ giường mẹ, chờ lát nữa khi nào con muốn đi ngủ tiếp thì con sẽ ngủ với ba ba.”
Kiều Hoa cười cười vỗ m.ô.n.g con trai, “Được, mau đi ngủ thôi, mẹ ôm con tới giường dưới.”
Sau đó trực tiếp ôm con trai lên giường đi ngủ.
Thời điểm tỉnh lại, vừa vặn đến một trạm dừng chân. Lúc này xe lửa đã dừng ở một huyện nhỏ, người lên người xuống tấp nập.
“Oa ~” Còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, Kiều Minh dụi mắt, cậu nhóc không thể tin được vào mắt mình, “Mẹ ơi, bên ngoài có thật nhiều người a! Cái kia, còn có xe nhỏ nữa, trên xe có thật nhiều đồ ăn!”