Xuyên không, ta bất ngờ mang con tái hôn - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-06-16 22:30:28
Lượt xem: 147
Rõ ràng Kiều Hoa là cô nàng đến từ thế kỷ 21, nhưng bây giờ vẫn thấy mấy thứ này mới lạ, cô nhìn bốn phía xung quanh, ngó đông lại ngó tây, càng nhìn thì càng thích.
“Đúng là không tồi chút nào, hoàn cảnh khu này thật là tốt.” Nếu đem nơi này so sánh với đại tạp viện mà nói, có thể gọi đây là “thiên đường”
Bởi vì đây là khu nhà do người Hồng Kông đầu tư, cho nên những người ở đại lục chưa bao giờ nghe qua khái niệm: Bất động sản.
Biết được cái này là do Kiều Hoa kéo chủ đầu tư đến hỏi, chủ đầu tư là người Hoa Kiều, ông ấy đã qua 50 tuổi. Nghe nói Kiều Hoa muốn tới đây mua nhà, vừa lúc ông ấy có thời gian, nên tới đây giới thiệu tình huống hiện tại của tiểu khu cho hai vợ chồng Kiều Hoa.
Từ Sơn Tùng nghe như vậy, thấy như vậy là đã đủ rồi, có rất nhiều từ mà lần đầu tiên anh nghe, nhất là từ bất động sản. Anh chưa nghe qua, đã mua nhà rồi mà mỗi năm còn phải đưa phí bất động sản, nói đây là tiền vệ sinh tiểu khu, còn tiền sửa chữa nước, nếu hàng xóm có xảy ra xung đột, hay liên quan đến an toàn tiểu khu đều có người phụ trách… Nói tóm lại, nghe giống như là tiền này rất có tác dụng, nhưng cụ thể như thế nào thì anh lại không quá rõ ràng.
Dù sao vợ của anh cũng rất thích bất động sản này…..
Từ Sơn Tùng nhất thời cũng không biết bất động sản có tốt hay không tốt, nhưng có thể xác định một điều, tiểu khu này thật sự không tồi. Nếu có thể tích cóp đủ tiền mua nhà ở chỗ này, cuộc sống về sau nhất định sẽ thoải mái.
Không có gì ngoài ý muốn, một nhà ba người đều thích tiểu khu này, ai cũng tràn đầy động lực để kiếm tiền.
Cho dù khổ cho dù mệt, nếu có thể ở trong một căn nhà xinh đẹp như vật, tức khắc mọi khổ cực đều xứng đáng, cuộc sống cũng có hy vọng hơn.
Bạn nhỏ Kiều Minh sau khi về nhà vẫn còn rất hưng phấn, mãi cho đến 9 giờ mà vẫn chưa chịu ngủ.
“Mẹ, khi nào chúng ta có thể mua được nhà mới?” Cậu nhóc ôm Kiều Hoa hỏi không ngừng.
Kiều Hoa vẫn rất kiên nhẫn trả lời, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của con trai, “Nhanh thôi, chờ một hai năm nữa đi.”
Cậu nhóc Kiều Minh vòng tay ôm lấy eo mẹ, cọ cọ bả vai của cô, “Vậy mẹ ơi, lúc chúng ta dọn vào nhà mới, con có thể đem theo Phao Phao và Tiểu Bạch sao?”
“Đương nhiên có thể nha, chúng nó cũng là người nhà của chúng ta mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-179.html.]
Kiều Minh rất thích cách nói này, Phao Phao và Tiểu Bạch chính là người nhà của nhóc, cho dù chuyển nhà vẫn phải bên nhau!
Cuối cùng, Kiều Minh mang theo thỏa mãn dần ngủ thiếp đi.
Tuần cuối của tháng sáu, thời tiết càng thêm nóng bức, Kiều Hoa thấy trên đường có một vài đồng chí nữ mặc áo với váy, lúc này cô mới yên tâm tự thiết kế cho mình một bộ.
Hiển nhiên, váy vẫn sẽ làm tương đối bảo thủ, không thể “lạc loài” quá mức được.
Đến giữa trưa rồi mà không bán hết, Từ Sơn Tùng liền đạp xe đạp đi về nhà, trên đầu xe còn treo bốn cái túi lớn nhỏ.
Kiều Hoa đứng dậy nghênh đón anh, nhận lấy bốn cái túi, buồn bực nói: “Hôm nay vẫn không bán hết hả?”
Gần đây Từ Sơn Tùng đi bán, trên cơ bản đều cầm một hai cái túi về, nhưng hôm nay còn nhiều hơn, cư nhiên còn bốn cái!
Ngô Quế Phương ở cách vách đã nghỉ ngơi mấy ngày, giữa trưa nay chạy qua hỏi cô, khi nào có thể làm lại. Chị ấy muốn kiếm thêm chút tiền. Kiều Hoa cười nói buôn bán không tốt, tạm thời không cần nhiều túi như vậy.
“ Ân, anh vốn dĩ nghĩ rằng do thị trường bão hòa, không nghĩ đến, hôm nay đã tìm ra điểm không thích hợp.” Từ Sơn Tùng tự rót cho mình một chén nước, thở phì phò trả lời.
“Chỗ nào không thích hợp?” Kiều Hoa đi đến gần anh, nhấn vai anh ngồi xuống ghế, vội vàng hỏi.
Từ Sơn Tùng quay đầu nhìn cô vợ nhỏ nhà mình, mặt mày sụ xuống, nghiêm túc nói với Kiều Hoa, “Có người bắt chước túi nhà chúng ta.”
Kiều Hoa gãi gãi mặt, sửng sốt, “A? Túi nhái?”
Cô nói mà, tuy rằng túi này đã ra thị trường được một hai tháng, nhưng không có khả năng lại bão hòa nhanh đến vậy, một ngày bán tám túi sao có thể bão hòa? Đây là quá coi thường năng lực mua sắm của mấy đồng chí nữ rồi. Tuy rằng đây là năm 83, nhưng kẻ có tiền trong xã hội này cũng đâu thiếu!
Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, gật gật đầu, nói: “Cũng có thể nói là như vậy.”
Thời buổi này, từ hàng nhái còn chưa được phổ biến, nhưng mà Kiều Hoa dùng từ này là đúng chuẩn rồi, làm theo sản phẩm khác không phải là hàng nhái sao?