Kỳ thực, Lý Thị cũng hề mời Trần lão bà tử.
Người ngày thường hám lợi lắm lời, còn thích chơi trò khôn vặt.
Thế nhưng, nể mặt Vương lão bà tử, nàng cũng tiện gì nhiều.
Tuy , may mắn là chỉ thu mua khoai sọ của các nàng đào , đến lúc đó cứ tính tiền theo cân mà trả cho nàng là .
Lục Hữu Phượng đương nhiên cũng Lý Thị đang nghĩ gì, thế nên thêm lời nào.
Nàng chỉ nhắc nhở nương hãy cẩn trọng Trần lão bà tử một chút là đủ.
Ăn cơm xong, Lục Hữu Phượng bắt đầu nấu đậu phụ khoai sọ, đợi nấu xong thì ngâm ở đó, ngủ một giấc, sáng hôm là thể trộn gỏi ngay.
Không gì khác, đậu phụ khoai sọ quả thật tốn thời gian.
Đợi đến khi nấu xong và ngâm rửa kỹ lưỡng, trời gần giờ Tý.
Nghĩ đến ngày mai còn mang ba mươi cân gỏi đậu phụ khoai sọ đến Đại Hữu Thực Tứ, mà Lục Hữu Địa thi, ngày mai sẽ một ai giúp đỡ, Lục Hữu Phượng vội vàng thu dọn sơ qua mặc nguyên y phục xuống giường.
Không vì mùa , nơi đây vốn dĩ mưa nhiều.
Lục Hữu Phượng ngủ hai canh giờ những giọt mưa tỉnh giấc.
Sau khi xuyên đến đây, nàng vốn dĩ luôn ngủ ngon giấc.
Bị những giọt mưa tỉnh giấc giữa chừng như , trằn trọc mãi, nàng liền thể nào ngủ nữa.
Nàng dứt khoát dậy bắt đầu gỏi đậu phụ khoai sọ.
So với quá trình nấu, quá trình trộn gỏi vẻ quá dễ dàng.
Chỉ cần thái khoai sọ thành sợi, xào dầu nóng rưới lên, đó trộn đều là .
Đợi nàng xong những việc , mưa tạnh, nhà họ Lục cũng đều thức dậy.
Lục Hữu Phượng đôi khi cảm thấy lạ, nàng một ngủ một chiếc giường, hễ trời mưa là nàng sẽ những giọt mưa rơi xuống đ.á.n.h thức.
Lý Thị cùng Lục Lai Đệ và Tiểu Ni ba chen chúc một chiếc giường, dường như điều gì thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của các nàng.
Các nàng lượt thức dậy với tinh thần tràn đầy, cứ như thể chỉ mái nhà của nàng mưa suốt đêm qua.
Các nàng những tinh thần phấn chấn, mà vì hôm nay tham gia kỳ thi của huyện học, nên đều mặc quần áo mới.
Quả thật là vì lụa, ba tỷ khi mặc quần áo mới , ai nấy đều xuất chúng.
“Đại tỷ, Tiểu Ni, hai mặc quần áo mới , như tiên nữ .”
Lục Hữu Phượng Lục Lai Đệ và Tiểu Ni, thành tâm khen ngợi.
Lục Lai Đệ thẹn thùng, còn Tiểu Ni thì đến mức mắt cong cong.
Lục Hữu Địa liếc Lục Hữu Phượng, thấy nàng , y liền liếc thêm nữa.
Lục Lai Đệ tâm tư khá tinh tế, nàng nhanh chóng nắm bắt sự mong đợi của Lục Hữu Địa, liền khen:
“Nhị , mặc bộ , thật sự tinh thần.
Cả thôn Hữu Phúc , tìm ai tài hoa hơn .”
Nghe Lục Lai Đệ khen như , y giả vờ để tâm sờ sờ cằm, xoay bê mớ đậu phụ khoai sọ trộn xong.
Tam thật là, hôm nay y trai như mà khen lấy một lời!
Hơn nữa, nàng khen Đại tỷ và Tiểu Ni, khen y!
Hừ!
Nghĩ , y bê đồ liếc Lục Hữu Phượng.
Lục Hữu Phượng hậu tri hậu giác, lúc mới nhận Lục Hữu Địa lẽ đang chờ khen y.
Nàng vội vàng bê một chậu đậu phụ khoai sọ khác, đuổi kịp Lục Hữu Địa, chạm nhẹ vai y, : “Đây là ca ca nhà ai mà trai thế ? Ôi, hóa là ca ca của !”
Lục Hữu Địa mím khóe môi, nhưng trong mắt niềm vui thể che giấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-nien-han-kho-khan-y-sinh-mang-he-thong-doi-doi/chuong-91-deu-mac-quan-ao-moi.html.]
“Đa tạ Tam .”
Y nghiêng đầu sang một bên, .
Y là nam nhân, tương đối mà , quá nhiều kỳ vọng quần áo mới.
Đến nỗi mấy năm quần áo mới, y cũng cảm thấy gì.
Thế nhưng, khi mặc bộ quần áo mới , y mới phát hiện, hóa là sự bất ngờ và hạnh phúc đến .
Gió thổi qua, y cảm thấy tâm trạng cũng như gió nhẹ nhàng nâng lên.
Cả toát sự dễ chịu khôn tả.
Lục Hữu Phượng chỉ khẽ nhạt, thêm lời nào.
Sau khi lên xe bò, Lục Hữu Phượng đ.á.n.h xe bò, ba bọn họ thi thì ở phía .
Cả đường thẳng tiến thành.
Người nhà nông cần cù, cộng thêm việc đồng sớm sẽ quá nóng, thế nên, giờ nhiều nhà nông đang bận rộn đồng ruộng.
Gần đây nhận tiền trợ cấp phân bón, lúa tái sinh phát triển tươi, khắp nơi đều là một cảnh tượng phồn vinh.
Cả nhà bọn họ, đều mặc quần áo mới, xe bò, khung cảnh trông vô cùng mắt.
“Kia là ai ?”
“Ngươi nghĩ xem, thôn Hữu Phúc mấy nhà xe bò? Chẳng là bốn đứa trẻ nhà họ Lục ?”
“Hừm… Các nàng khi nào thì trở nên như chứ?”
“Bọn họ định ? Bình thường thành ăn là Nhị ca và Tam ? Hôm nay Đại tỷ và Tứ cũng ở xe?
Đại tỷ cần ruộng nữa ?”
“Chuyện ngươi , là huyện học tham gia thi cử.
Nếu thi đậu, thì sẽ đều học hết.
Thật sự ruộng nữa .”
“Cái gì? Đại tỷ nhà bọn họ bao nhiêu tuổi chứ! Còn học gì nữa? Không nên nhanh chóng định ?”
“Ai mà chứ? Dù bây giờ , nhà họ Lục sống thoải mái.
Trong thôn bây giờ nhiều đều công cho nhà bọn họ.”
“Khi nào nhà chúng mới thể trở nên giàu như ? Ta cũng đưa Thiết Đản và Thiết Trụ nhà đến trường học.”
“Đều đây gì? Không việc nữa ?” Không từ khi nào, Lý Chính tới.
“Lý Chính đại nhân.” Những đang trò chuyện hăng say đều trưng nụ , chào hỏi Lý Chính.
“Đều việc .” Lý Chính mặt nghiêm nghị, : “Thời tiết như mà việc, hả? Là hết việc ?
Trong thôn tạo điều kiện như cho các ngươi, mà còn ở đây lãng phí thời gian, nhỡ đến lúc gieo trồng , huyện lệnh còn sẽ gì về chúng .
Phải rằng, chúng chính là thôn kiểu mẫu về lúa tái sinh đó!”
Mọi Lý Chính , liền vội vàng công việc của .
Khoảng thời gian , ban đầu đều lo lắng cuối năm sẽ hết lương thực, nhưng vì chuyện lúa tái sinh, ai nấy đều hăng hái hẳn lên.
Trồng lúa tái sinh , những lo lắng hết lương thực, mà nếu lúa trồng , còn thể thưởng nữa!
Lý Chính khi gọi việc, cũng dùng ánh mắt phức tạp chiếc xe bò do Lục Hữu Phượng điều khiển.
Y tặc lưỡi, lắc đầu rời .
Chuyện Tam nhà họ Lục kiếm nhiều tiền, đưa Đại tỷ, Nhị ca, Tứ cùng học, gần như trong chớp mắt truyền khắp hơn nửa thôn Hữu Phúc.
Ngay cả nhiều đứa trẻ trong thôn cũng đều Tam nhà họ Lục khi sách tiền đồ, đưa nhà học.