Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không, mẹ kế chỉ thích làm cá mặn - Chương 355

Cập nhật lúc: 2024-11-13 11:23:51
Lượt xem: 131

Lục thị mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh mắt thoáng nhìn Từ Quốc Công bỗng nhiên già đi mấy chục tuổi, hoảng hốt một lát, thì ra là đang nằm mơ.

Từ Quốc Công đỡ nàng ấy đứng dậy nói:

"Để nàng hôm qua cùng đệ muội uống rượu, nên đau đầu rồi." Lục thị xoa xoa trán, phản bác:

"Chỉ một ly nước đá, nào nghiêm trọng như chàng nói." Từ Quốc Công thở dài:

"Hay là để lang trung qua đây xem một chút."

Lục thị lại nói: Chàng bớt nói bên tai ta, đầu ta sẽ không đau nữa." Từ Quốc Công trầm mặc.

Trước kia nàng ấy đều gọi y là "Quốc công gia”, nếu không thì là "Lang quân”, mấy năm gần đây không biết là bị ai ảnh hưởng, thái độ đối với y rất "kém".

Sau khi Lục thị ngồi vững vàng, lại tiếp tục nói:

"Ta vừa mới nằm mơ." Từ Quốc Công tò mò:

"Mơ thấy cái gì?"

Lục thị nhìn về phía dung mạo già đi, đôi mắt vẫn như trong mộng, đột nhiên cười cười:

"Mơ thấy lúc nhỏ, Quốc công gia ở trước mặt ta khóc." Sắc mặt Từ Quốc Công cứng đờ nói:

"Đã mấy chục năm rồi, sao phu nhân vẫn chưa quên."

Lục thị còn chưa kịp nói gì, bên ngoài Thanh Tuyết đột nhiên đến báo:

"Phu nhân, Nhị phu nhân bên kia có việc gấp muốn gặp phu nhân." Lục thị bảo nàng ấy đi vào, sau đó hỏi:

"Nhị phu nhân bên kia làm sao vậy?" Thanh Tuyết quỳ gối trả lời:

"Tam lang quân và Tam thiếu phu nhân giữ Trăn cô nương lại rồi bỏ chạy, Nhị phu nhân không biết nên làm thế nào cho phải.

Lục thị:

"Tuyên nhi và Thanh nha đầu không phải mới trở về chưa tới nửa tháng sao?" Thanh Tuyết:

"Đào Chi nói, Nhị phu nhân sai người lục lọi nhà, chỉ tìm được một phong thư Tam lang quân cố ý lưu lại."

Từ Quốc Công nghe đến đó, thở dài nói:

"Đều nói đệ muội là kế mẫu của Tuyên nhi, ta nhìn giống như là thân sinh mới đúng."

Giống nhau ở chỗ cả hai đều không đáng tin cậy.

Từ Ngọc Tuyên năm hai mươi mấy tuổi thành thân, cưới người không phải là thế gia cô nương, cũng không phải là thiên kim nhà quan lại, mà là một nữ tử giang hồ.

Hơn nữa đối phương còn lớn hơn cậu hai tuổi.

Lục thị đã gặp qua đối phương hai lần, một lần là lúc bọn họ thành thân, lần thứ hai chính là nửa tháng trước, hai phu thê dẫn theo khuê nữ đang nhậm chức trở lại Thịnh Kinh.

Quốc công phủ cũng nghênh đón náo nhiệt mới mẻ đã lâu không thấy.

Kết quả náo nhiệt này còn chưa qua, hai phu thê lại chạy, lúc này còn bỏ lại khuê nữ.

Lục thị vừa nghĩ đến cháu gái ngoan ngoãn mềm mại, trong lòng tuyệt không buông xuống được.

Lúc này liền nói:

"Thanh Tuyết, giúp ta đem xiêm y tới, ta muốn đi xem một chút." Mà giờ phút này ở Tây Nhị Viện.

Ôn Diệp nhéo nụ hoa trên đầu tiểu cô nương trong n.g.ự.c nói: "Nói, cha nương con đi đâu rồi?"

Cô bé ôm một cái kẹo hồ lô liếm, nghe vậy lắc đầu, ánh mắt vô tội: "Tổ mẫu, con không biết."

Ôn Diệp lại không tin:

"Chút thủ đoạn nhỏ này của con, lừa đại tổ mẫu cũng được, nhưng không lừa được ta, ăn kẹo hồ lô của ta rồi thì phải nói."

Tiểu cô nương vẫn lắc đầu, nói:

"Tổ mẫu, có phải người không thích Trăn Trăn không?”

Sau khi nói xong, xung quanh hốc mắt liên đỏ lên một vòng. Ôn Diệp im lặng.

Tuổi còn nhỏ đã học được cách giả khóc, Từ Ngọc Tuyên mấy năm nay đã dạy cô nhóc những gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-me-ke-chi-thich-lam-ca-man/chuong-355.html.]

Lúc này nàng mới quay đầu nói với lang quân nhà mình: "Từ Nguyệt Gia chàng tới đây mà xem."

Từ Nguyệt Gia khép sách lại, đứng dậy, hơi cúi người xuống, ánh mắt hòa ái mềm mại nói:

"Nói cho tổ phụ, cha nương con đi đâu rồi?"

Tiểu cô nương hỏi một đằng trả lời một nẻo, cúi đầu nhìn thoáng qua nói:

"Tổ phụ, kẹo hồ lô này ăn ngon thật, Trăn Trăn trước kia cũng chưa từng ăn qua đồ ăn vặt ngon như vậy."

Từ Nguyệt Gia nghe vậy nhíu mày:

"Cha con ngày thường ngay cả kẹo hồ lô cũng không mua cho con?"

Ôn Diệp nghe đến đó, ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, được, lại bị lệch một nhịp. Nàng ngẩng đầu hỏi Vân Chi:

"Đi xem, tẩu tẩu đã tới chưa?" Tiểu cô nương không hiểu:

"Đại tổ mẫu muốn tới làm gì ạ?"

Ôn Diệp mỉm cười nói:

"Đúng vậy, nếu không ai sẽ dẫn con đi?"

Tiểu cô nương lộ ra biểu cảm "Quả nhiên như thế" nói:

"Chả trách trước khi cha rời đi nói ta chỉ cần chuyên chú lấy lòng đại tổ mẫu là tốt rồi."

Ôn Diệp trầm mặc.

Từ Nguyệt Gia đưa tay vuốt ve gáy của nàng, mặt mày lại cười nói: "Đợi ngày mai lâm triều, ta sẽ giúp nàng hỏi nó ve huyện nào."

Mấy năm nay Từ Ngọc Tuyên tại nhiệm, lập không ít công lao, vốn nên sớm vào kinh làm quan, nhưng so với Thịnh Kinh, cậu càng thích đến địa phương nhỏ hơn.

Có một người dượng làm hoàng đế, chút tự do này, cậu vẫn phải có.

Ôn Diệp nghiến răng nghiến lợi:

"Ta muốn gửi cho nó hai thùng rau mùi phơi khô." Rau mùi là món mà Từ Ngọc Tuyên ghét ăn nhất.

Tiểu cô nương trong miệng ngậm nửa viên kẹo hồ lô, gật đầu đồng ý.

Tuy rằng đồng ý giúp Cha giấu giếm hành tung, nhưng cũng không đồng nghĩa sẽ giúp cậu thoát khỏi việc bị tổ mẫu khiển trách.

Cùng lúc đó, Từ Ngọc Tuyên đã ra khỏi thành gân nửa ngày, đang cưỡi ngựa đón gió, đột nhiên hắt xì một cái.

Tần Thanh quay đầu nhìn cậu một cái. Từ Ngọc Tuyên chủ động giải thích:

"Ha ha ha, nhất định là Nương đang nhắc tới ta, bà ấy nhất định là đang luyến tiếc ta."

Khuôn mặt Tần Thanh từ trước đến nay luôn ôn hòa lạnh lùng chớp mắt, nói: "Chắc chưa?"

Mặc dù chưa từng gặp Nương Từ Ngọc Tuyên lần nào, nhưng với hiểu biết của nàng ấy, điều này không có khả năng.

Từ Ngọc Tuyên cười nói:

"Nếu không thì sao, là Tiểu Trăn Trăn sao?"

Vẻ mặt Tần Thanh lập tức khôi phục vẻ trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng như ban đầu:

"Câm miệng."

Ánh mắt Từ Ngọc Tuyên hơi kiêu ngạo, rung đùi đắc ý: "Sẽ không đâu".

Người hai mươi mấy tuổi, cũng ngây thơ như khi còn nhỏ. Tần Thanh trầm mặc.

Sau một khắc, nàng ấy đột nhiên vung roi ngựa, thân ngựa trong nháy mắt vượt qua Từ Ngọc Tuyên một khoảng lớn.

Rất nhanh chỉ để lại cho Từ Ngọc Tuyên một bóng lưng mơ hồ.

Từ Ngọc Tuyên cũng bất chấp kiêu ngạo, vội vàng vung roi đuổi theo, cũng la lên:

"Tân Thanh! Chờ ta! Mau chờ ta".

Giờ này khắc này, Từ Ngọc Tuyên bỗng nhiên rất hối hận vì không chăm chỉ luyện cưỡi ngựa.

Lúc nhỏ không đuổi kịp nương đã đành, ai ngờ sau khi lớn lên không đuổi kịp vợ.

Loading...