Xuyên không, mẹ kế chỉ thích làm cá mặn - Chương 255
Cập nhật lúc: 2024-11-12 07:08:34
Lượt xem: 55
Ôn Diệp còn vén rèm, nói với tiểu hài nhi đang chen vào trong lòng: "Mau mau chào tạm biệt phụ thân đi.
Từ Ngọc Tuyên lúc này mới phất tay với Từ Nguyệt Gia, kích động nói: "Cha, con và nương đi đây-"
Từ Nguyệt Gia chỉ "Ừ một tiếng, sau đó ánh mắt liền chuyển hướng sang người phía sau con trai mình rồi nói: "Đi đường cẩn thận."
Ôn Diệp trả lời hắn: "Biết rồi."
Từ Ngọc Tuyên chen vào: "Con biết rồi-"
Ôn Diệp kéo đứa nhỏ đã chui đầu ra ngoài trở về, thuận tay buông rèm xuống. Mấy chiếc xe ngựa lục tục di chuyển, từ từ rời khỏi phủ Từ Quốc Công phủ.
Từ Quốc Công nhìn đội ngũ càng lúc càng đi xa, thở dài một hơi nặng nề nói: "Phủ đệ to như vậy, trong chốc lát vậy mà chỉ còn lại hai huynh đệ chúng ta."
Từ Nguyệt Gia thu hồi ánh mắt nhìn về phía Từ Quốc Công, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh: "Huynh trưởng có thể đi theo."
Từ Quốc Công cố gắng nghiêm mặt, y không muốn để cho người nào đó nhìn thấu nói: "Ta có công vụ trong người, đại tẩu của đệ thật ra cũng muốn cho ta đi cùng, nhưng ta thật sự không có thời gian."
Có lẽ Từ Nguyệt Gia cũng tin vào lời nói đó, thái độ vẫn như thường ngày nói: "Xe ngựa còn chưa đi xa, huynh trưởng nếu đổi ý thì vẫn còn có thể đuổi theo."
Vừa dứt lời, hắn liền xoay người trở về giống như muốn đi gọi người đánh ngựa tới.
Từ Quốc Công vội vàng gọi hắn lại: "Chờ một chút, đuổi cái gì mà đuổi, đầu đã nói với đệ rồi mà, ta công vụ bận rộn."
Thấy Từ Nguyệt Gia dừng bước, Từ Quốc Công mới đuổi theo tiếp tục nói: "Ai, đại tẩu đệ gả vào đây đã bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ ra ngoài lâu như vậy." Y chỉ là có chút không quen.
Từ Nguyệt Gia lại nhìn về phía Từ Quốc Công rồi nói: "Đại tẩu vì huynh trưởng lo liệu toàn bộ Từ Quốc Công phủ, lao khổ công cao, huynh trưởng, huynh đây là có ý gì?"
Từ Quốc Công cảm thấy đệ đệ nhà mình hôm nay có chút kỳ quái, ngữ khí nói chuyện không hiểu sao lại vô cùng quen thuộc.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra, Từ Quốc Công nói: "Ta nói không cho đại tẩu của đệ ra ngoài khi nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-me-ke-chi-thich-lam-ca-man/chuong-255.html.]
Từ Nguyệt Gia: "Tử Đàn cũng chưa từng nói qua với huynh trưởng." Từ Quốc Công: "..."
Cuối cùng cũng nhớ ra chỗ nào quen thuộc rồi.
Y tức giận nói thẳng: "Trước kia, khi đệ muội chưa vào cửa, đại tẩu của đệ không có như vậy."
Từ Nguyệt Gia nói: "Huynh trưởng nếu có gì bất mãn hay không vừa ý đại tẩu, huynh có thể nói thẳng cho tẩu tẩu biết, nói xấu sau lưng không phải việc mà một nam tử hán nên làm." Từ Quốc Công: “...
Y rõ ràng đang nói vấn đề ở phía đệ muội, cớ gì lại vu khống y nhiều như thế.
Hai huynh đệ “chia tay trong không khí không vui", mỗi người trở về viện của mình.
*
Ôn Diệp ở đời này rất ít khi ra ngoài, số lần ít ỏi được ra ngoài ấy đều là trước sau khi lập gia đình hơn một năm, sau khi xe ngựa ra khỏi thành, nàng lại vén rèm lên nhìn phong cảnh xanh um tươi tốt bên ngoài xe, tâm tình của nàng cũng không tự chủ được lại cảm thấy trống trải hơn rất nhiều.
Nàng ở giữa quay đầu lại nói: "Tẩu tẩu, cảnh sắc nơi này thật đẹp."
Rừng trúc cành lá sum suê chặn phần lớn ánh mặt trời, gió mùa hè thổi qua còn có thể ngửi được một mùi trúc nhàn nhạt, đáng tiếc bây giờ là mùa hè, nếu mà là mùa xuân khi đi ngang qua nơi này, Ôn Diệp quả thật sẽ muốn đi xuống đào chút măng mang theo.
Vốn dĩ Lục thị đặc biệt chọn con đường này, mặc dù sẽ đi vòng một đoạn đường nhưng phong cảnh trên con đường này là thích hợp nhất, như thế, trên đường đi tới Khê Tuyên sơn cũng sẽ không nhàm chán.
Lục thị nói: "Đúng là rất đẹp, nhưng phong cảnh bên Khê Tuyền sơn còn đẹp hơn, ngươi đi đến đó chắc chắn sẽ rất thích."
Có thể ra ngoài chơi còn có thể nghỉ hè, Ôn Diệp nào có gì gọi là không thích, xe ngựa vượt qua rừng trúc, nàng tạm thời buông rèm ngồi trở lại nói: "Địa phương mà tẩu tẩu chọn nhất định sẽ là địa phương là tốt nhất."
"Cái miệng này của ngươi thật biết làm cho người ta vui vẻ, Tuyên nhi quả nhiên là theo ngươi học những thứ này."
Trong lời nói của Lục thị mang theo trách cứ nhưng đáy mắt dung túng đã bán đứng nàng ấy.
Ôn Diệp liếc mắt nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, ánh mắt lộ ra vẻ vô tội nói: "Ta cũng không dạy Tuyên nhị, lão sư của Tuyên nhi là Hứa lão sư."