Xuyên Không Mang Theo Siêu Thị - Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-11-01 01:24:21
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đến lúc đó sẽ dẫn ngươi cùng! Ngươi xem, đối với ngươi bao.”
Bất Nhân Cận Dực Lâm, với tốc độ nhanh chậm.
Hắn thì sống đủ , nhưng còn sống đủ !
Cận Dực Lâm thèm để ý đến Bất Nhân nữa.
Bên ngoài.
Quý Huyên ngoài thấy Cận Dực Lâm , nàng cùng Trường An và những khác cùng gọi lớn bên ngoài, nhưng dù họ gọi thế nào, bên trong cũng hề chút phản ứng.
Bởi vì.
Ở bên trong thể thấy âm thanh bên ngoài.
Về phía .
Cận Dực Lâm Bất Nhân giam cầm ba ngày, cuối cùng cũng đến những nơi khác.
Bất Nhân dẫn .
Đến lúc .
Cận Dực Lâm mới phát hiện lòng đất là một nơi biệt hữu động thiên, chỉ đủ loại kỳ trân dị bảo đặt ở đó, mà còn ít loài vượn.
Bất Nhân dẫn men theo một con hẻm dài về phía .
Trước mắt dần trở nên sáng sủa.
Ngay đó.
Một sân viện như chốn đào nguyên tiên cảnh xuất hiện mắt .
Trong sân viện trồng đủ loại hoa cỏ, đủ loại thảo dược, năm màu sáu sắc, đặc biệt mắt.
Khi dùng bữa tối.
Bất Nhân chỉ cho Cận Dực Lâm một bát cháo loãng.
Nhìn đại ngư đại nhục, còn thì chỉ một bát cháo.
Cận Dực Lâm vốn định mắng Bất Nhân, nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của thích hợp ăn thức ăn nhiều thịt, chút khó chịu trong lòng nhanh chóng biến mất còn dấu vết.
Bất Nhân thấy Cận Dực Lâm ăn một bát cháo loãng cũng ngon lành như , ăn xong còn chằm chằm.
Hắn chỉ một bên, bảo tự múc.
Cận Dực Lâm vốn tưởng rằng sẽ nhiều, nhưng đến gần thì thấy chỉ còn lượng cháo đủ hai bát, mím môi chỉ múc một bát uống, bát còn để dành cho Bất Nhân.
Mấy ngày đều như .
Hôm nay.
Bất Nhân chuẩn ít đồ ăn, mời cùng ăn.
Cận Dực Lâm hề cảm giác sủng ái mà kinh hãi, chỉ thấy kỳ lạ: “Sao ngài cho phép cùng ăn với ngài?”
“Không ăn?”
“Sợ hãi dám ăn?”
Bất Nhân nhướng mày hỏi Cận Dực Lâm.
Cận Dực Lâm hừ một tiếng : “Ta sợ cái gì, sợ! Võ công của ngài cao hơn , ngài gì , còn cần hạ độc ?”
Dứt lời.
Cận Dực Lâm chộp lấy một chiếc đùi gà gặm ngay.
Hắn gặm một nửa.
Bất Nhân đột nhiên tới gần hỏi : “Ngươi bằng lòng đồ của ? Nếu ngươi bằng lòng, ngươi thể ăn đùi gà mỗi ngày, nếu bằng lòng thì ngươi chỉ nước uống cháo loãng thôi.”
Té Bất Nhân hôm nay đối xử với , là bái sư phụ.
Hắn thể dạy cái gì?
Võ công?
Võ công của quả thật chút tà môn.
Nếu học thì sẽ thế nào?
nếu học, ngày nào cũng chỉ thể uống cháo loãng.
Những ngày như thật vô vị bao.
Cận Dực Lâm ngước mắt : “Ta bái ngài sư phụ, nhưng ngoài đùi gà , còn ăn các món khác nữa.”
“Dễ !”
Bất Nhân đồng ý.
Cận Dực Lâm thực học hỏi nhanh, chỉ là lười biếng mà thôi.
Một khi nghiêm túc.
Học cái gì cũng nhanh.
Cũng bao gồm cả võ công mà Bất Nhân dạy.
Bất Nhân cho đó là võ công gì, cứ dạy hết môn đến môn khác.
Chẳng mấy ngày.
Hắn dạy bố trận.
Cận Dực Lâm lúc mới hiểu tại Trường An và những khác đến giờ vẫn tìm thấy .
Trận pháp dạy chỉ là sơ bộ, mà thể khiến khác là .
Nếu bố trí trận pháp lợi hại hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-sieu-thi-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-161.html.]
Trường An họ tìm thấy mới là chuyện lạ!
Nghĩ đến đây.
Cận Dực Lâm nhịn hỏi: “Sư phụ, ngài dạy thứ, ngài sợ học xong sẽ bỏ ngài mà chạy ?”
“Có thể chạy thoát, đó là bản lĩnh của ngươi.”
Bất Nhân thẳng: “Ngươi rời , hai con đường để lựa chọn, thứ nhất là tự trốn thoát, thứ hai là đ.á.n.h thắng .”
“Được!”
Cận Dực Lâm sợ Trường An và những khác vẫn còn lo lắng vì tìm thấy mà sinh bệnh, nên một phong thư, nhờ Bất Nhân tìm cách đưa cho họ.
Hắn bảo họ hãy về , đừng chờ bên ngoài nữa, cũng đừng tiếp tục tìm .
Mặc dù rõ ràng.
Trường An và những khác vẫn rời , Quý Huyên cũng .
Nếu sợ Cận Tinh Nguyệt và nương họ lo lắng.
Trường An e rằng sẽ phái trở về báo tin cho họ.
Cận Tinh Nguyệt khi chuyện thì yên tâm, hỏi rõ họ đang ở , gửi thư cho nương và cùng Dư Khả Khả theo báo tin đến vách núi, cùng chờ nhị ca của .
Nàng nấu ăn khá , bữa ăn của đoàn họ đều do nàng , còn nguyên liệu thì Trường An và những khác giúp chuẩn .
Ngày hôm .
Cận Tinh Nguyệt biến mất.
Nàng Bất Nhân mang xuống lòng đất.
Hắn ném tên đầu bếp mà bắt cóc từ nơi khác cho Trường An và những .
Cận Dực Lâm liếc thấy đưa về, vui : “Sư phụ, ngài đưa cả đến đây?”
“Muội ? Nàng là của ngươi?”
Bất Nhân nhận câu trả lời thì : “Nha đầu nấu ăn ngon, bảo nàng đến nấu ăn cho chúng . Chẳng lẽ ngươi ăn thức ăn nàng ?”
Cận Dực Lâm đương nhiên , nhưng nỡ.
Hạt Dẻ Nhỏ
Muội từ nhỏ nuông chiều mà lớn, ít khi nấu ăn, da tay nàng gọi là non mềm.
Nếu ngày nào cũng nấu ăn, chẳng sẽ thô ráp ?
Cận Dực Lâm mở miệng : “Muội nấu ăn cũng , nhưng ngon bằng nương nấu, bất cứ ai từng ăn thức ăn nương , một ai khen ngợi.”
“Nương ngươi ở ?”
Bất Nhân khỏi nghĩ trong lòng, là đưa nương đến đây nấu ăn cho họ?
“Ở Đế Đô.”
Cận Dực Lâm xong, giảng giải: “Xa lắm đấy! Ngài đừng nghĩ tới nữa!”
Nương ở đây.
Bất Nhân tự nhiên sẽ thả Cận Tinh Nguyệt .
Cận Dực Lâm đành chịu, chỉ thể giúp Cận Tinh Nguyệt nấu ăn mỗi bữa.
Ngày qua ngày, trực tiếp học vài món ăn.
Cận Tinh Nguyệt hai con đường Bất Nhân đưa cho Cận Dực Lâm, nàng lén lút thì thầm với : “Nhị ca, là chúng thừa lúc chú ý mà chạy trốn .”
Cận Dực Lâm trả lời Cận Tinh Nguyệt: “Muội nghĩ quá đơn giản , bình thường, bố trận. Trận pháp bố trí, hiện tại căn bản phá .”
“Á…”
Cận Tinh Nguyệt những điều , dĩ nhiên kinh ngạc.
Cận Dực Lâm tiếp lời: “Hay là thế , nghĩ cách đưa ngoài . Sau khi ngoài, nhanh chóng rời , đừng bận tâm đến nữa…”
“Không !”
Cận Tinh Nguyệt gì cũng rời cùng .
Cận Dực Lâm lay chuyển nàng, chỉ đành nỗ lực luyện võ, luyện bố trận.
Quý Huyên lo lắng cho Cận Dực Lâm, lo lắng cho Cận Tinh Nguyệt, nên mỗi ngày vài khung giờ cố định, nàng bên ngoài mắng Bất Nhân, mắng là lão đầu thối, lão đầu tồi, lão đầu đáng ghét.
Mắng mắng , nàng cũng chỉ mắng vài câu đó.
Mắng mấy ngày cũng phản ứng.
Quý Huyên bảo Bất Nhân bản lĩnh thì xuất hiện mặt nàng, mà dám xuất hiện, nàng nhất định sẽ đ.á.n.h .
“Nha đầu thối, gan ngươi cũng lớn đấy.”
Bất Nhân đột nhiên xuất hiện, Trường An và những khác lập tức vây quanh .
Quý Huyên đến mặt : “Dực Lâm ca , Tinh Nguyệt ? Ngươi mang họ , hiện tại họ thật sự chứ?”
“Muốn ư, cho ngươi .”
Bất Nhân ngẩng cằm .
Quý Huyên đưa tay túm lấy tay áo Bất Nhân.
Bất Nhân tránh thoát.
Trường An và những khác tấn công .
Bất Nhân hình linh hoạt né tránh, một khắc hương, Trường An và những khác thậm chí còn chạm y phục .
Trường An động thủ nữa, cũng để những khác động thủ.
Hắn với Bất Nhân: “Lão tiền bối, ngài xem trọng nhị thiếu gia nhà là vinh hạnh của nhị thiếu gia nhà , nhưng chủ tử và chủ mẫu nhà đều lo lắng cho …”
“Lo lắng, điều gì khó? Bảo họ đến đây gặp là .”