Xuyên Không Mang Theo Siêu Thị - Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-11-01 01:24:18
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngươi

 

Nghe , Dư Khả Khả định , ai thèm cùng , liền Quý Huyên : “Dịch Lâm ca, cưỡi ngựa đến bằng xe ngựa? Nếu bằng xe ngựa thì quá , mấy chúng chung một xe chật chội, và Tinh Duyệt xe ngựa của nhé.”

 

“Được thôi!”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Cận Dịch Lâm là một thích hưởng thụ, thể cưỡi ngựa, tự khó chịu như thế?

 

Không nghi ngờ gì, cũng bằng xe ngựa.

 

Xe ngựa đó là chiếc thường dùng khi ngoài, đ.á.n.h xe là tiểu tư Lai Phúc của .

 

Cận Dịch Lâm cùng Quý Huyên, Cận Tinh Duyệt lên xe ngựa .

 

Dư Khả Khả và Phương Miểu lên xe ngựa .

 

Vừa lên xe ngựa, Dư Khả Khả phàn nàn với Quý Huyên: “Quý Huyên, nghĩ cái gì , chúng cùng xông pha giang hồ , bây giờ Cận Dịch Lâm đến, liền bỏ mặc chúng …”

 

Nghe nàng .

 

Phương Miểu tiến gần thì thầm: “Khả Khả, Quý Huyên thích Cận Dịch Lâm ?”

 

Nàng còn , mà Dư Khả Khả ?

 

Cái gì!

 

Quý Huyên thích Cận Dịch Lâm!

 

Vẻ mặt Dư Khả Khả cứng đờ.

 

Một lát .

 

Dư Khả Khả mở miệng : “Cận Dịch Lâm chứ, nàng thích cái gì, đúng là đầu óc vấn đề …”

 

Phương Miểu tiếp lời.

 

Nàng mặc dù hiểu Quý Huyên thích Cận Dịch Lâm ở điểm nào, nhưng nàng sẽ thêm gì.

 

, thích một , cũng ai cũng thể dễ dàng ngăn cản .

 

Hơn nữa.

 

Cận Dịch Lâm ngoại trừ việc ham ăn, cũng vấn đề gì lớn.

 

Thấy Phương Miểu đáp lời.

 

Dư Khả Khả hỏi nàng: “Phương Miểu, Quý Huyên thích Cận Dịch Lâm, Cận Dịch Lâm nàng thích ?”

 

“Chắc là .”

 

Phương Miểu xong, thầm nghĩ trong lòng, nếu Cận Dịch Lâm mà , còn thể cùng các nàng phiêu bạt giang hồ?

 

Dư Khả Khả dù ưa Cận Dịch Lâm, nhưng mà tỷ thiết của yêu thích.

 

Nàng dĩ nhiên sẽ giúp đỡ tỷ .

 

Bởi .

 

Mới những sự tình tiếp theo.

 

Ngày hôm đó.

 

Bọn họ đến một trấn nhỏ phồn hoa.

 

Vào buổi tối.

 

Dư Khả Khả đề nghị cùng ngoài chơi, khi ngoài, nàng lén lút gọi Phương Miểu cùng những khác , để Cận Dịch Lâm và Quý Huyên ở một .

 

“Khả Khả và các nàng ?”

 

Cận Dịch Lâm mua kẹo hồ lô thấy các nàng , liền lộ vẻ kỳ lạ hỏi.

 

Quý Huyên ngẩn một lát, đáp: “Ta, cũng , Khả Khả nãy bảo mua hai phong điểm tâm, khi , các nàng còn ở đây nữa.”

 

“Mấy nha đầu thật chạy.”

 

Cận Dịch Lâm lẩm bẩm một tiếng, tiện tay đưa cho Quý Huyên một xâu kẹo hồ lô: “Chúng ăn tìm các nàng.”

 

“Được!”

 

Quý Huyên đón lấy xâu kẹo hồ lô Cận Dịch Lâm đưa tới, trong lòng ngọt ngào tả xiết.

 

Nàng ăn kẹo hồ lô do chính tay mua!

 

Hai một một bước .

 

Cận Dịch Lâm một đoạn đầu nàng một cái.

 

Ngay lúc chuẩn đầu nàng nữa.

 

Phía truyền đến tiếng kêu kinh hãi của Quý Huyên.

 

Cận Dịch Lâm đầu , thấy hai nam tử say xỉn đến mức trời trăng gì đang chặn đường Quý Huyên, thậm chí còn động tay động chân với nàng, liền xông tới đạp ngã bọn chúng xuống đất.

 

“Lũ các gan to bằng trời! Dám chuyện đồi bại như thế giữa ban ngày ban mặt, tin giao hết các cho quan phủ ?”

 

Hai nam tử ngã đất sợ đến giật , tỉnh rượu vài phần, bò dậy lảo đảo chạy trốn khỏi nơi .

 

Cận Dịch Lâm thèm để ý đến bọn chúng, tới mặt Quý Huyên hỏi: “Quý Huyên, nàng chứ?”

 

Quý Huyên lắc đầu gật đầu.

 

Cận Dịch Lâm đưa tay xoa đầu nàng, : “Sao nàng trông còn ngốc hơn cả …”

 

“Ta ngốc…”

 

Quý Huyên Cận Dịch Lâm, nghiêm túc .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-sieu-thi-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-158.html.]

“Được, , nàng ngốc…”

 

Cận Dịch Lâm xuôi theo lời Quý Huyên, thêm những lời nữa.

 

Về phía bên .

 

Cận Tinh Nguyệt thấy Dư Khả Khả dẫn các nàng càng lúc càng xa, thậm chí sang một con phố khác, liền nhịn : “Khả Khả, chúng dạo , Nhị ca và A Huyên vẫn còn ở bên mà.”

 

“Nàng ?”

 

Dư Khả Khả hỏi Phương Miểu.

 

Phương Miểu đáp : “Ta rõ nàng .”

 

Cận Tinh Nguyệt xong vẻ mặt mơ hồ.

 

“Cái gì, ?”

 

Dư Khả Khả quanh, đến gần với nàng: “Quý Huyên thích Nhị ca của …”

 

“A…”

 

Cận Tinh Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc, tiếp lời: “A Huyên từng nàng thích Nhị ca của mà…”

 

Lời nàng dứt.

 

Phương Miểu liền mở miệng : “Tính cách của A Huyên , bề ngoài nàng khá cởi mở nhưng kỳ thực vẫn chút nội tâm, thể thản nhiên kể cho chuyện ?”

 

“Cũng ha.”

 

Cận Tinh Nguyệt chợt hiểu : “Vậy nên, các nàng cố ý tạo cơ hội cho bọn họ ở riêng với ?”

 

“Ừm.”

 

Phương Miểu và Dư Khả Khả đồng thanh đáp.

 

Cận Tinh Nguyệt đưa tay kéo tay các nàng, : “Nếu như , thì chúng cứ về muộn một chút, đợi đến lúc gần giờ giới nghiêm chúng hãy .”

 

“Cũng thể về quá muộn, nếu bọn họ tìm chúng khắp nơi thì ?”

 

Phương Miểu .

 

Dư Khả Khả lập tức đáp: “Hiện giờ e rằng bọn họ cũng đang tìm chúng …”

 

“Vậy ?”

 

Cận Tinh Nguyệt nhíu đôi mày thanh tú .

 

Dư Khả Khả suy nghĩ : “Thế , chúng tìm bọn họ, tìm thì cứ lén theo dõi từ xa, đợi đến lúc thích hợp, chúng hãy xuất hiện mặt bọn họ.”

 

“Được!”

 

Phương Miểu và Cận Tinh Nguyệt đều ý kiến.

 

Hơn mười nam tử đang nấp trong bóng tối rõ mồn một cuộc đối thoại của các nàng. Trong bọn họ chỉ của Tống Hạ, mà còn thủ hạ của Quý Doanh, Phương gia và Dư gia.

 

“Chuyện , các vị thể đừng bẩm báo cho chủ tử của ?”

 

Trương Vọng, thủ hạ của Quý Doanh, .

 

Nếu chuyện thành, mà đời hết, tiểu thư nhà hổ c.h.ế.t mới là lạ.

 

“Mời chúng ăn đồ ngon thì sẽ .”

 

, đúng…”

 

Từng đều lên tiếng.

 

Trương Vọng và ba thủ hạ khác trướng Quý Doanh: “…”

 

Bọn họ thể đây?

 

Đương nhiên là mời .

 

Tuy nhiên.

 

Vừa nghĩ đến việc khi về chi phí đều thể tìm Quý Doanh để báo , tâm trạng của bọn họ lập tức khá hơn.

 

Bọn họ mua đủ loại đồ ăn ngon, ăn cùng những khác theo dõi Dư Khả Khả và các nàng. Về phía Cận Dịch Lâm và Quý Huyên, Trường An đang theo dõi.

 

.

 

Hắn cũng đến.

 

Cận Bắc Thành cho rằng việc đáng tin cậy hơn, nên để theo.

 

Ban đầu Cận Dịch Lâm phát hiện Dư Khả Khả và các nàng, nhưng khi đường phố ngày càng vắng , dần cảm thấy điều gì đó , liền thi triển khinh công bay qua, Dư Khả Khả và các nàng giật .

 

“Nhị ca, !”

 

Cận Tinh Nguyệt vỗ vỗ n.g.ự.c .

 

Cận Dịch Lâm nhướng mày : “Hỏi gì, hỏi các đang gì! Chúng tìm các khắp nơi, các thì thật, thấy chúng mà cứ theo , hề gọi một tiếng…”

 

“Ta, chúng …”

 

Cận Tinh Nguyệt vẫn nghĩ nên thế nào.

 

Dư Khả Khả liền tiếp lời: “Tốc độ của chúng nhanh bằng , xem lúc nào mới phát hiện chúng , nên gọi .”

 

, đúng!”

 

Cận Tinh Nguyệt phụ họa.

 

Phương Miểu gật đầu: “Chính là như .”

 

Sao cứ cảm thấy như nhỉ?

 

 

Loading...