Bàn tay  Trương Hùng nắm lấy, Hứa Mỹ Lam cũng  hề giằng . Nếu  xác định rõ tâm ý của bản , cô sẽ  từ chối những hành động  mật của .
 
“Em   tức giận. Em chỉ thấy    cũng  chuyện tìm đến, ngay cả  yên  giường cũng  tránh khỏi rắc rối.”
 
“Ha ha, em  đúng lắm, đúng là như  thật!” Trương Hùng thấy cô nở nụ , lòng cũng dịu .
 
“Được , em  lấy nước nóng lau  và  quần áo sạch cho .” Hứa Mỹ Lam rút tay ,  dậy tìm chậu thau và khăn mặt,   đến chỗ lấy nước.
 
Cũng may bệnh viện  cho thuê phích nước, nên cô   lo lắng chuyện lấy nước nóng. Hứa Mỹ Lam nhanh chóng  một vòng, lúc cô   thì  tay  cầm một chiếc phích, trong chậu thau cũng   gần nửa chậu nước.
 
Hứa Mỹ Lam lấy khăn mặt  khỏi chậu, vắt khô  nhẹ nhàng lau mặt và tay cho  ,  đó cô lấy quần áo sạch  giúp  .
 
Cô   xong chiếc áo , nhưng đến phần , Hứa Mỹ Lam  cảm thấy lúng túng, trong lòng rối như tơ vò. Tuy vợ chồng họ ngày nào cũng chung chăn chung gối, nhưng xưa nay đều là chỗ ai  đó ngủ. Dù quan hệ hai ngày nay   thiết hơn một chút, nhưng vẫn  đến mức  thể hỗ trợ  cởi quần áo mà  e ngại.
 
Trương Hùng thấy cô cầm quần ngẩn , hai má còn đỏ ửng,  liền  nhịn   trêu chọc cô một chút.
 
“Sao  dừng , mau  giúp  , mặc quần  ngủ  thoải mái chút nào!”
 
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của , Hứa Mỹ Lam  thể tìm  lý do để từ chối. Cô hít một  thật sâu, nhắm mắt , đôi tay run rẩy chạm  thắt lưng quần của .
 
Trong lòng  ngừng tự trấn an : Sợ cái gì chứ? Kiếp  chẳng   cũng từng xem cơ thể trai   ti vi,  máy tính ? Mấy  chỉ mặc độc chiếc quần lót bên trong,  vẫn xem  thích đấy thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-92.html.]
 
Quả nhiên,  khi tự trấn an, tay Hứa Mỹ Lam ngừng run rẩy. Đôi tay mềm mại của cô nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần dài bên ngoài của . Thấy chiếc quần lót bên trong sạch sẽ,  cần , cô mới nhẹ nhàng thở phào một .
 
Khi cô  đầu , ánh mắt vô tình chạm đến chỗ phồng lên. Hứa Mỹ Lam sững , còn  kịp thu hồi tầm mắt, thì xuyên qua lớp vải quần, chỗ phồng đó  cái  chăm chú của cô  dần dần  sự  đổi!
 
Một trận hoảng hốt bỗng ập đến, Hứa Mỹ Lam cuống quýt cầm quần áo   của Trương Hùng, chạy như bay  khỏi phòng bệnh.
 
Cửa phòng  đóng , chỉ  một câu  lọt  tai, sắc mặt Trương Hùng lập tức tối sầm!
 
“Em  giặt quần áo,  tự  dùng tay giải quyết (việc đó) !”
 
Làm thế nào một cô gái nhỏ   thể  rằng đàn ông  thể giải quyết vấn đề bằng đôi tay? Ai   cho cô  điều ? Vừa nghĩ tới việc vợ    khác  cho những thứ như , Trương Hùng cảm thấy khó chịu như đ.á.n.h đổ cả lọ ngũ vị hương.
 
Anh   nỡ trách phạt cô vợ nhỏ của , chỉ hận  thể tìm     những điều  mà nghiền xương thành tro!
 
Nếu Hứa Mỹ Lam  mặt ở đây, cô nhất định sẽ đắc ý  với : Anh   nghĩ quá nhiều  ? Em chỉ bảo  tự đắp chăn  thôi, là do  tự  suy nghĩ lung tung đấy chứ!
 
Hứa Mỹ Lam nhanh như chớp vọt  hành lang bên ngoài, chỉ đến khi cách xa phòng bệnh của Trương Hùng một đoạn cô mới dừng . Cô vỗ vỗ hai má đang nóng bừng như bốc khói,  thể kìm nén  trái tim đang đập thình thịch  ngừng. Đây vẫn là  đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với "cái thứ đó", tuy  cách một lớp quần, nhưng cảm giác vô cùng chân thực.
 
Nói  tò mò là  dối. Ai mà   tâm lý tò mò  tìm hiểu, cô cũng  ngoại lệ.
 
---