nào ngờ, cô  may cho ,   rõ nhà còn bao nhiêu vải vóc,  cách khác là cô  dùng hết  vải đó để may đồ cho ! Chỉ vì việc , Trương Hùng cảm thấy  thật   và vô dụng. Là một  đàn ông trụ cột,   để vợ   mặc những bộ quần áo cũ rách vá chằng vá đụp, chẳng khác nào để  ngoài chê . Số vải  ban đầu mua về là dành cho vợ,   mà quần áo may xong  mặc   .
 
“Anh thấy thế nào? Tay nghề của em cũng  tệ chứ, em may thử cho   một bộ. Ngày mai em sẽ lên trấn xem  loại vải nào mua  cần tem phiếu . Nếu  thì mua thêm ít nữa,  lúc em cũng nên tự may cho  một bộ mới.”
 
Nhìn vẻ mặt tự trách của Trương Hùng, Hứa Mỹ Lam liền   đang nghĩ gì, vì thế cô vội vàng trấn an , nhân tiện lên kế hoạch cho chuyến  lên trấn .
 
Quả nhiên, khi Trương Hùng   kế hoạch mua vải của cô, vẻ mặt chán chường ban nãy lập tức biến mất,  lập tức  tinh thần trả lời cô.
 
“Tay nghề của vợ    là tuyệt vời, mặc  vặn mà cũng  thoải mái.”
 
Những lời Trương Hùng  đều là thật, hai bộ quần áo  cứ như  đo ni đóng giày,   ngờ vợ   khéo tay đến .
 
“Tốt là  . Cơm sắp nguội,  mau  đây ăn .”
 
Hứa Mỹ Lam đưa tay vỗ vỗ lên chiếc ghế gỗ dài,  hiệu   xuống. Thật , ngay từ khi bước  phòng, Trương Hùng  ngửi thấy mùi thịt vô cùng thơm lừng, cơn đói  sớm cồn cào. Anh đoán vợ  chắc chắn  nấu món thịt , quả nhiên  sai. Trương Hùng thật sự quá đói bụng,   hề khách sáo, bưng bát lên và gắp một miếng thịt lớn bỏ  miệng. Anh còn nghĩ thịt khô sẽ  cứng, nào ngờ khi nhai  mềm mại và thơm lừng, ngon vô cùng. Trương Hùng  kìm  gắp thêm mấy miếng nữa, ngay cả măng khô xào kèm  cũng  bỏ qua.
 
Hứa Mỹ Lam thấy Trương Hùng ăn ngon lành, cô cũng thấy đói bụng, hai  cứ thế  ăn mà   một lời.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-51.html.]
Sau khi ăn uống no nê, món dưa muối xào của Hứa Mỹ Lam vẫn còn dư  kha khá, nhưng đĩa thịt khô xào măng thì  sạch bách, đến giọt nước dùng cũng  còn. Cơm trong nồi cũng đều  Trương Hùng ăn hết sạch. Hứa Mỹ Lam  khỏi ngạc nhiên  sức ăn của . Cô   rằng cô chỉ ăn vẻn vẹn một bát nhỏ, phần còn  đều do một   xử lý!
 
Ăn no , Trương Hùng lúc  mới  thời gian hỏi Hứa Mỹ Lam về nguồn gốc của măng. “Vợ , ai cho  măng ? Ăn ngon tuyệt cú mèo.”
 
Trước đây  cũng từng ăn qua, nhưng khi ăn thường thấy lờ lợ, nhiều   thích và bản   cũng .  hôm nay ăn món vợ nấu,  mới  măng  ngon đến thế,  thơm   giòn,  chỉ  vị thịt mà còn dậy mùi thơm đặc trưng của măng,    thấy vị chát chút nào.
 
“Làm gì  ai   bụng mang măng đến đây? Mớ  đều là em đào  ở sườn đồi đó. Anh xem , còn nhiều lắm.” Hứa Mỹ Lam    chỉ tay  chiếc thùng gỗ đặt ở một góc phòng.
 
Trương Hùng  dậy,   bên trong. Thùng gỗ chứa đầy ắp măng   sơ chế qua. Măng nặng như  mà cô   tự  gánh từ  núi xuống,  thì chiều nay chắc chắn cô  mệt lử . Vẻ đau lòng chợt hiện lên trong mắt ,  chỉ  ôm cô  lòng mà nâng niu, che chở.      lúc,   thể để hành động của   quá giới hạn. Hứa Mỹ Lam vẫn    mở lòng đón nhận .
 
Đè nén sự xúc động nơi đáy lòng, Trương Hùng nhẹ giọng : “Những công việc mệt nhọc thế ,   cứ để  . Em mệt mỏi quá thì   bây giờ?”
 
Hứa Mỹ Lam  , trong lòng liền cảm thấy ấm áp. “Anh thật sự coi em là một chiếc bình phong hoa dễ vỡ ư? Em   trẻ con. Khi nào em cần  giúp, em sẽ  với  ngay.”
 
Nói đùa,   gian trữ đồ để "gian lận" thì cô    thể mệt mỏi ? Chỉ là leo núi nhiều thì   tốn sức một chút thôi.
 
Trương Hùng   thể   cô,  cũng   thêm nhiều nữa, chỉ thầm hạ quyết tâm    quan tâm cô nhiều hơn.
 
---