Mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều điều khó hiểu, nhưng Hứa Mỹ Lam   ý định can thiệp sâu. Dù   nữa, cô cũng chỉ là  ngoài cuộc  mới nhập   xác .
 
Nhờ  ký ức của nguyên chủ, Hứa Mỹ Lam xác nhận nơi cô đang ở chính là thời kỳ những năm 1970. Thời điểm cô xuyên tới thật may mắn, chỉ còn  hai tháng nữa là kỳ thi tuyển sinh đại học chính thức  khôi phục, đủ thời gian để cô dốc sức chuẩn .
 
Đột nhiên, từ đằng xa vọng đến một trận ồn ào  lớn. Vì  cách quá xa, Hứa Mỹ Lam   rõ bọn họ  gì, chỉ loáng thoáng   vài tiếng mắng mỏ, c.h.ử.i rủa.
 
“Giọng   quen tai quá! Hình như là của một bà lão.” Hứa Mỹ Lam khẽ lẩm bẩm.
 
Lý do khiến nguyên chủ tuyệt vọng,  còn chút dũng khí nào để sống tiếp, chính là câu  nghiệt ngã của Bà Trương: nhà con trai thứ ba sẽ tuyệt hậu,   con nối dõi. Câu  đó giáng đòn cuối cùng   cô gái tội nghiệp.
 
Hứa Mỹ Lam nghĩ đến điều , chống  lên và  xuống giường để  xem xét tình hình.
 
Nào ngờ, cô  đ.á.n.h giá quá cao thể trạng hiện tại của . Vừa khó khăn nhích   đến mép giường, cả cơ thể cô  mất thăng bằng, đổ thẳng xuống đất.
 
“A!”
 
Hứa Mỹ Lam kêu lên, bất lực  bản  sắp "tiếp xúc  mật" với nền nhà đất nện!
 
 khoảnh khắc , cánh cửa phòng rầm một tiếng bật mở. Ngay giây phút cuối cùng  khi Hứa Mỹ Lam "tiếp xúc  mật" với mặt đất, một bóng  cao lớn lao tới như cơn gió lốc, ôm chặt lấy cô.
 
Hứa Mỹ Lam nhắm nghiền hai mắt. Trước khi cơn đau kịp ập đến, cô khẽ hé một bên mắt, bắt gặp ánh  sâu thẳm pha lẫn chút giận dữ của  đàn ông. Hứa Mỹ Lam kêu thầm trong lòng, cố nặn  một nụ  gượng gạo: "Ha ha, Trương Hùng,  về  đấy ? Thật là may mắn quá!"
 
Trương Hùng trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng  mặt vẫn giữ vẻ vô cùng tức giận. Cô gái nhỏ  quá to gan,  mới  ngoài  bao lâu liền gây rắc rối cho  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-5.html.]
“Chẳng  may mắn nào ở đây cả. Nếu  về muộn chút nữa, nhất định   chứng kiến cảnh   biến thành cái bánh lớn dán thẳng xuống đất !”
 
Trương Hùng đặt Hứa Mỹ Lam trở  giường, đồng thời bình tĩnh trả lời.
 
Hứa Mỹ Lam    gây họa, cô vùi cả mặt  trong chăn, cảm thấy vô cùng áy náy. Cô  ngờ  thể   suy nhược đến mức , còn tưởng rằng  khi uống canh gà, sức lực  trở   ít. Ai ngờ đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi!
 
“Chú Đổng, phiền chú xem giúp vợ cháu, hiện tại thể trạng cô  thế nào  ạ.”
 
Trương Hùng lùi  một bước, nhường chỗ  bên giường. Anh  sang  đàn ông trung niên  bước  theo  , giọng điệu cung kính cho thấy vị trí của ông  trong lòng Trương Hùng  hề đơn giản.
 
Lúc  Hứa Mỹ Lam mới để ý phía  Trương Hùng còn  một  khác. Cô tò mò  sang. Người đàn ông trung niên  chừng bốn mươi tuổi, mặt tròn bầu bĩnh,  mập, để ria mép, nước da ngăm đen. Khi  lên trông như Phật Di Lặc, khiến  đối diện cảm thấy dễ chịu.
 
Ông   tới bên giường Hứa Mỹ Lam. Trương Hùng dời một cái ghế dài, Chú Đổng   xuống.
 
Ông  đưa mắt  khuôn mặt Hứa Mỹ Lam, gật đầu  mới cất lời.
 
“Vợ của Tiểu Hùng, đưa tay  đây, chú bắt mạch cho cháu.”
 
Hứa Mỹ Lam   theo bản năng  Trương Hùng, thấy Trương Hùng gật đầu, cô liền đưa tay .
 
Mọi hành động nhỏ của hai vợ chồng trẻ đều  lọt qua khỏi tầm mắt của Chú Đổng, trong đáy mắt ông ánh lên một tia ý  tinh tế.
 
Trong lúc bắt mạch cho Hứa Mỹ Lam, Chú Đổng  đăm chiêu, thỉnh thoảng đưa tay chạm  bộ ria mép của . Hứa Mỹ Lam thầm nghĩ, cái tư thế  của chú Đổng  mà giống hệt mấy ông bán t.h.u.ố.c cao da ch.ó ngoài chợ cầu mà cô từng thấy ở kiếp  thế  . Sau chừng hai hoặc ba phút, chú Đổng buông cổ tay cô , vẫn giữ vẻ mặt suy tư. Thấy , Trương Hùng sốt ruột vội vàng hỏi: "Chú Đổng, thế nào  ạ? Sức khỏe của vợ cháu  ?"
 
---