Bà  bực bội đến nỗi giọng điệu cũng bất giác tăng thêm vài phần.
 
“Mẹ, con trai cưng của   đ.á.n.h đấy! Mẹ còn  con  chờ đợi ? Con bây giờ  thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa!”
 
“Trương Võ!” Đại Lưu đột nhiên cắt lời    quát tháo, “Cái tính nóng nảy của mày vẫn  bỏ  ? Nếu mày   một nửa sự khôn ngoan của  cả mày, thì chắc chắn   chịu nhiều thiệt thòi đến thế! Đã thế  mà còn    hổ  về đây oán trách, thể diện của cái nhà họ Trương  đều  mày  mất sạch , mau cút !”
 
Đại Lưu đột ngột lạnh mặt khiến Trương Võ hoảng sợ. Anh  thừa hiểu tâm trạng   lúc  đang  , nên đành  lôi Tiểu Lưu  theo, tuyệt vọng rời khỏi.
 
Trương Võ suốt quãng đường   hé răng nửa lời, khác hẳn với bộ dạng hung hăng lúc   mới tới. Anh  chỉ   thẳng về phía , im lặng   gì.
 
Tiểu Lưu cũng  dám hó hé lời nào, chỉ  thể im lặng  theo bên cạnh Trương Võ.
 
Trương Võ đang chìm trong suy nghĩ nào đó, bỗng nhiên dừng bước.
 
Quay đầu  về phía Tiểu Lưu đang  sát  lưng,  hỏi: “Vợ , em  xem   đối xử với Tiểu Cương  hơn,  với Tiểu Hổ  hơn?”
 
Tiểu Cương là con trai của Trương Văn,  trai cả nhà họ Trương; còn Tiểu Hổ là con trai của Trương Võ. Mặc dù Tiểu Lưu  chút bối rối nhưng cô  vẫn theo bản năng trả lời.
 
“Đương nhiên là đối xử  hơn với Tiểu Cương ! Mỗi  nhà  cái gì ngon cái gì ,  đầu tiên cha  nghĩ đến chính là thằng bé,     ! Hơn nữa,  cả là con trai trưởng, Tiểu Cương đương nhiên là cháu đích tôn, việc họ thiên vị hơn cũng là điều dễ hiểu thôi.”
 
“Phải, ha ha, sự thật hiển nhiên  đến em cũng , chỉ sợ chỉ  mỗi  là  chịu nhận !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-49.html.]
Trương Võ chợt cảm thấy cả  sụp đổ,  còn chút sức lực nào để vực dậy! Trước ,   lờ mờ nhận  thái độ cha  đối với  và  cả  sự khác biệt rõ rệt. Cha  rõ ràng dành nhiều tình thương cho gia đình  cả hơn. Anh   luôn gây rối, nghịch ngợm, chỉ vì mong cha  chú ý và quan tâm đến  nhiều hơn,  vì cứ tập trung   cả.
 
Tiếc , bao năm   cố gắng nhưng chẳng thấy kết quả gì, ngược  còn    gán cho cái tiếng là kẻ vô .
 
Ha ha, nực  thật! Chỉ vì   con trưởng mà     nền,  cái bóng cho   cả  dịp khoe khoang tài giỏi suốt bấy lâu nay.
 
Và cả Trương Hùng nữa. Nếu   đám   luôn rỉ tai     Trương Hùng đủ điều, bảo   chẳng  gì, thì      cứ  gây sự với   mãi.
 
Hứa Mỹ Lam về đến nhà, dọn dẹp qua loa một chút. Đoạn, cô khoác chiếc gùi  lưng, cầm theo con d.a.o rựa  hướng thẳng lên núi.
 
Mục đích chính của cô hôm nay là tìm tre/trúc về  hàng rào. Hôm qua lúc xuống núi, cô hình như thoáng thấy một vạt rừng trúc. Tiện đang cần dùng, cô bèn ghé  xem.
 
Hứa Mỹ Lam một  chậm rãi leo lên núi, mắt  ngừng quan sát xung quanh. Sự chăm chú của cô   đền đáp khi cuối cùng cô  thấy thứ  cần ở một sườn dốc khuất.
 
Hứa Mỹ Lam phát quang đám cỏ dại xung quanh để tạo một lối mòn   rừng trúc. Bỗng nhiên hai mắt cô sáng rực: Trên mặt đất, những cái sừng nhọn hoắt đang nhô lên. Chính là măng non!
 
Cô vội vàng chạy đến chỗ măng, đặt chiếc gùi xuống và bắt đầu đào. Lúc  cô chẳng còn bận tâm đến việc chặt trúc nữa. Phải đào hết măng non  lên  , chuyện khác tính .
 
Từng búp măng nhô lên đều  cô đào lên sạch sẽ. Hứa Mỹ Lam càng lúc càng hào hứng. Vốn dĩ chỉ  tìm vài cây trúc  hàng rào, nào ngờ  gặp  niềm vui bất ngờ như thế .
 
Vạt rừng trúc  tuy  lớn nhưng cô cũng đào  đầy vài gùi măng non tươi rói.
 
---