Sau khi xử lý xong vườn rau trong  gian lẫn ngoài sân, Hứa Mỹ Lam thấy thời gian vẫn còn sớm. Vì , cô lấy mấy tấm vải  cắt hôm qua  để may áo sơ mi cho Trương Hùng.
 
Mặc dù Hứa Mỹ Lam  quen lắm với việc tự may quần áo, nhưng nhờ ký ức của nguyên chủ còn đó, cô vẫn  thể   việc .
 
May xong áo sơ mi, Hứa Mỹ Lam tranh thủ giặt luôn cả chiếc áo hôm qua cô may cho  lẫn chiếc áo   thành lúc ,  đó mang  sân phơi cho khô.
 
Làm xong  việc thì cũng  giữa trưa. Nghĩ đến Trương Hùng đang chờ cô mang cơm , Hứa Mỹ Lam tranh thủ đong ít bột ngô và bột mì, nhào đều  kéo thành mì sợi. Sau đó, cô rán ba quả trứng gà. Vì   hành lá, Hứa Mỹ Lam đành cho thêm một ít gia vị  nấu cùng cho đậm đà.
 
Cô tự  một quả trứng chiên và một tô mì lớn ăn kèm dưa muối, thấy bụng  no căng. Dù điều kiện còn thiếu thốn, nhưng món ăn  so với khẩu vị mộc mạc của thời đại vẫn  coi là khá ngon.
 
Sau khi ăn no, Hứa Mỹ Lam chia  bộ mì trong nồi cho  tầng  của cặp lồng. Hai quả trứng chiên còn   đặt  tầng , bên  phủ thêm một chút dưa chua.
 
Nhìn bề ngoài, bữa cơm  chỉ ở mức tàm tạm, trông   vẻ gì là quá thịnh soạn.
 
Hứa Mỹ Lam cẩn thận dùng tấm vải sạch gói kín chiếc cặp lồng ,  đó cầm theo đôi đũa  khóa cửa  ngoài,  đến chỗ Trương Hùng  việc.
 
Khu vực mà Trương Hùng  phân công  việc hôm nay  quá xa nhà, cô  bộ chừng năm phút   thấy .
 
Cô thấy một nhóm đàn ông và phụ nữ đang  quây quần bên cánh đồng lúa mì đằng xa, mỗi  đều đang dùng bữa trưa.
 
Có  cầm bánh bột ngô khô khốc trong tay,   thì bưng bát sành, nhưng ở giữa đám đông lam lũ ,   một  đàn ông dường như  thuộc về nơi .
 
Anh   một gốc cây lớn, lười biếng dựa   cây, nhắm mắt dưỡng thần, tự tạo cho  một thế giới riêng. Dường như những tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh  chỉ là  khí vô nghĩa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-43.html.]
Hứa Mỹ Lam bước về phía . Cô còn   đến nơi, Trương Hùng  mở mắt , dường như   thể cảm nhận    đến gần, và  thẳng về phía Hứa Mỹ Lam đang tiến tới.
 
“Vợ, em đến !” Người đàn ông đang lạnh lùng,  quan tâm đến  thứ xung quanh, bỗng nhiên cất tiếng gọi, nở nụ  rạng rỡ với  phụ nữ đang chậm rãi bước tới .
 
Chỉ một tiếng gọi  thôi cũng đủ thu hút ánh mắt tò mò của   xung quanh đổ dồn về phía hai vợ chồng.
 
Anh bước nhanh về phía  vài bước, nhận lấy chiếc cặp lồng từ tay Hứa Mỹ Lam,  dẫn cô   gốc cây mát mẻ  nãy  , ý  để cô nghỉ chân một lát.
 
Vừa  xuống  gốc cây, Hứa Mỹ Lam cảm thấy xung quanh   nhiều ánh mắt đang dán chặt  .
 
Không cần  rõ họ xì xào bàn tán điều gì, chỉ cần  những ánh mắt tò mò và xoi mói đó cũng đủ  nhân vật chính mà   đang bàn tán  ai khác chính là cô.
 
Mặc dù cô  thích  khác bình phẩm về , nhưng miệng lưỡi thiên hạ   do cô quản, nếu bọn họ   thẳng  mặt, cô cũng   dễ dàng  ầm lên gây chuyện.
 
Thế nhưng  một tình huống cô  quên mất, đó là nếu    tìm phiền phức, thì phiền phức sẽ tự tìm đến cửa,  tránh thế nào cũng  !
 
Này , kẻ gây chuyện  tới !
 
Trương Hùng  ăn  hai miếng mì nóng hổi, còn  kịp khen ngợi tài nấu nướng của vợ  thì   hai kẻ  mời mà đến  hỏng tâm trạng.
 
“Ôi chao, Em Ba đang ăn cơm đấy ? Đồ ăn trông ngon lành gớm, còn  cả mì sợi cơ đấy.  là tội nghiệp cho cha  già, tuổi  cao răng cũng  còn ,  mà vẫn  ăn bánh bột ngô khô cứng cùng với chúng .”
 
Hai  đến  ai khác chính là Trương Võ,  thứ hai của Trương Hùng, và chị dâu thứ hai Tiểu Lưu. Hôm nay bọn họ  phân công  việc ở cánh đồng . Lúc nghỉ trưa,  thấy Trương Hùng   bóng cây, tay  mang theo gì, cả hai đều thầm đắc ý một lúc lâu.
 
---