Trương Hùng cõng Hứa Mỹ Lam  lưng, bước chân  vẫn vững vàng. Dọc theo đường   ai  chuyện, chỉ lặng lẽ cảm nhận giờ phút  bình yên.
 
Nằm  tấm lưng rộng lớn của , Hứa Mỹ Lam đột nhiên cảm thấy  đàn ông  như một ngọn núi vững chãi,  thể gánh vác  bão táp cuộc đời, là bến đỗ bình yên để cô gửi gắm niềm tin và nương tựa.
 
Trương Hùng   Hứa Mỹ Lam đang ở  lưng  mà suy nghĩ nhiều như . Anh tập trung cõng Hứa Mỹ Lam và thận trọng  từng bước về phía , vì sợ  cho   lưng   thoải mái.
 
Trong màn đêm tịch mịch , hai trái tim  xích  gần  hơn một chút.
 
Sáng hôm , Hứa Mỹ Lam tỉnh giấc khi trời  hửng sáng. Người  bên cạnh cô  rời giường từ lúc nào.
 
Trương Hùng  ăn sáng xong, đang  giày chuẩn   đồng  việc. Hứa Mỹ Lam vẫn   giường, thẫn thờ  đôi giày vải sờn rách để lộ cả ngón chân cái đang  trong tay . Cô khẽ thở dài, xem  cô còn  lo thêm một việc lặt vặt nữa .
 
Nghe thấy động tĩnh từ phía giường, Trương Hùng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai  giao .
 
“Vợ dậy  ? Anh để phần cơm trong nồi  đấy, em hâm nóng  ăn lúc nào thấy đói nhé.”
 
Anh  nghỉ phép mấy ngày liền , hôm nay nếu còn vắng mặt nữa thì e rằng chú  khó ăn  với đội sản xuất. Hơn nữa, nếu  chăm chỉ kiếm công điểm, đến vụ phân phối lương thực cuối năm    bù tiền  mua thêm. Với sức vóc của , chỉ cần  việc nghiêm túc thì công điểm kiếm  gấp đôi  thường,  tuyệt đối sẽ   cái kiểu mua bán lỗ vốn như thế.
 
“Em  . Trưa nay   ăn gì, em sẽ chuẩn  mang  đồng cho .”
 
Hứa Mỹ Lam gật đầu. Cô nhớ rằng buổi trưa,     đều  về nhà, đa phần là mang theo lương thực khô hoặc nhờ  nhà đưa  tận nơi. Dù    đó cũng  mất bao lâu, cô thà chịu khó  một chuyến để    bữa cơm nóng sốt mà ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-42.html.]
 
“Em nấu món gì cũng  hết,  ăn gì cũng thấy ngon!” Trương Hùng  xòa, ý bảo   hề kén cá chọn canh, chỉ cần là đồ vợ  nấu,  đều quý.
 
Vừa xỏ xong đôi giày, Trương Hùng liền thừa lúc Hứa Mỹ Lam  để ý, nhanh chóng cúi  "trộm" một nụ hôn chụt lên má cô  vội vã chạy biến.
 
Giờ đây Hứa Mỹ Lam  quen với thói trộm hôn của , cô chỉ  nhướng mí mắt lên một chút  nhanh chóng gạt vấn đề  sang một bên.
 
Cô cần  dậy ngay thôi. Hôm nay cô còn  nhiều việc cần giải quyết. Cô  tranh thủ thời tiết ,  cho xong xuôi hết, lát nữa mới  thể thảnh thơi .
 
Ăn uống xong xuôi,  tiên Hứa Mỹ Lam cho đàn gà con mới bắt về hôm qua ăn uống,  đó cô lấy  hạt giống xin  từ nhà Dì , lựa chọn cẩn thận từng loại một. Cô dự định trồng ngay những loại  thể gieo hạt hôm nay. Dì Dương Quế Hoa  cho  nhiều chủng loại, tuy  lượng mỗi loại  ít ỏi, nhưng cũng đủ dùng cho hai vợ chồng cô.
 
Hứa Mỹ Lam lấy  một nắm đậu que, đậu cô ve, cà tím, ớt, tiêu và cà chua,  rải chúng lên mảnh đất trống mà Trương Hùng  xới sẵn hôm qua. Cô còn rắc thêm một ít hạt cải thìa nữa. Sân nhà chỉ  bấy nhiêu đất,  khi gieo mấy loại hạt  liền  còn chỗ trống.
 
Số hạt giống còn  như đậu nành, đậu xanh, lạc (đậu phộng), Hứa Mỹ Lam quyết định đưa thẳng   gian để trồng. Dù mỗi loại chỉ  độ hai nắm tay, nhưng với tốc độ tăng trưởng 10:1 trong  gian, cô    thể lưu trữ   một ít.
 
Nếu   là  gian   thể dùng ý nghĩ để trồng trọt, thì với tính tình ngày càng trở nên lười biếng của cô,  lẽ cô chỉ trồng đại hai mẫu đất cho  lệ  kệ chúng tự phát triển,  cần xử lý  thu hoạch gì cả.
 
Hứa Mỹ Lam cảm thấy rằng, kể từ khi xuyên đến thế giới , dường như tính cách lười biếng trời sinh của cô đang dần bộc lộ hết  ngoài.
 
Nếu vẫn là ở kiếp , cô hẳn    lụng vất vả để kiếm tiền thuê nhà, chứ sẽ  thể thảnh thơi mà suy nghĩ về mấy vấn đề rắc rối nhỏ nhặt như lúc .
 
---