Lam Văn Anh  dùng hết sức lực cuối cùng để đưa Hứa Mỹ Lam  ngoài. Dù sức khỏe vẫn , nhưng ở tuổi bà, ngày thường nếu   tình huống nguy cấp, đừng  là bế, cõng cô cũng  là chuyện khó khăn .
 
Chỉ đến khi thoát khỏi hiểm nguy, Lam Văn Anh mới thở phào nhẹ nhõm. Bà nhận  lưng   ướt đẫm mồ hôi lạnh, vai  thoáng đau nhức. Chắc là  nãy dùng sức tông cửa quá mạnh nên  thương.
 
Lòng bàn chân cũng đau nhói, nhấc chân lên mới thấy lòng bàn chân trái   thủng một lỗ từ lúc nào  .
 
Lúc  bà  kịp lo cho bản . Nhân lúc  thở  bình  hơn chút, bà vội vàng bò đến bên cạnh Hứa Mỹ Lam hỏi han: “Mỹ Lam, cháu   ...”
 
Vừa  thấy Hứa Mỹ Lam, bà   dọa sợ đến thót tim. Cô tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, cơ thể run rẩy bần bật, như thể sắp ngất  bất cứ lúc nào.
 
Lam Văn Anh lập tức đỡ lấy cô, lo lắng tột độ: “Cháu   thế , cháu  thương ở  ?”
 
Hứa Mỹ Lam lắc đầu, giọng đứt quãng: “Bụng… đau bụng!”
 
Nghe thấy tiếng cháu dâu kêu đau bụng, ngay cả Lam Văn Anh vốn luôn điềm tĩnh cũng trở nên luống cuống. May mắn , tiếng động lớn   kinh động đến những  hàng xóm xung quanh chạy  xem xét tình hình.
 
Thấy tình trạng nguy cấp của Hứa Mỹ Lam, vài  nhanh chóng gọi cảnh sát, còn những  khác vội vàng tìm một chiếc xe ba gác để đưa cô đến bệnh viện.
 
Mãi đến giây phút , Hứa Mỹ Lam mới thật sự cảm nhận  sự giản dị và lòng  chân thành của những  dân trong thời đại .
 
May mắn là nơi  cách bệnh viện  quá xa. Chiếc xe ba gác vội vã lao   ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đưa cô đến nơi.
 
Lúc , Hứa Mỹ Lam  đau đến mức ngất lịm .
 
Ngay khi xe  dừng bánh, Lam Văn Anh  hét lên thất thanh về phía cửa: “Cứu mạng! Bác sĩ,  ơn cứu cháu !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-245.html.]
Tiếng hét   chỉ thu hút bác sĩ và y tá mà còn kéo theo  nhiều  hiếu kỳ. Thấy Lam Văn Anh kêu gào t.h.ả.m thiết như , cộng thêm một phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i đang ngất lịm  xe,  ai dám chần chừ, họ lập tức mang cáng  cấp cứu.
 
Thấy Hứa Mỹ Lam  đưa  phòng cấp cứu, Lam Văn Anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Lúc , bà mới cảm thấy đau nhức khắp . Tay đau, chân đau, Lam Văn Anh kiệt sức, nhưng đây   lúc để nghỉ ngơi. Bà cần tìm  thông báo tin tức  cho gia đình họ Trương và Trương Hùng.
 
Bà  quanh quất,  thấy một  quen nào, cuối cùng ánh mắt bà dừng  nơi  chủ chiếc xe ba gác  bụng  đưa họ đến.
 
Bà dặn dò kỹ lưỡng về địa chỉ và nội dung cần báo tin,  lấy  hai mươi đồng tiền trong túi đưa cho  chủ xe. Đó là lời cảm ơn vì  giúp họ thoát hiểm, đồng thời là một khoản phí nhỏ nhờ   chạy đến nhà họ Trương và trường học để báo tin.
 
Mọi việc   sắp xếp  thỏa, lúc  Lam Văn Anh mới yên tâm để y tá xử lý vết thương cho .
 
Các vết thương khác đều  đáng ngại, nhưng lòng bàn chân là nghiêm trọng nhất, một mảng da   bỏng rát.
 
Nhìn đôi chân  băng bó trắng toát, chẳng khác gì một chiếc bánh chưng lớn, Lam Văn Anh  khổ trong lòng. Bà tự hỏi,  thế  thì    thể chăm sóc cho cháu dâu đây.
 
Nghĩ đến Hứa Mỹ Lam vẫn đang  trong phòng cấp cứu,  rõ tình hình, một ý nghĩ bỗng vụt qua đầu Lam Văn Anh: Không  ngọn lửa  là vô tình   sự sắp đặt từ ? Chuyện   quá nhiều điểm đáng nghi. Dù thế nào  nữa, bà cũng  điều tra cho rõ ràng!
 
Bác sĩ  sắp xếp cho Lam Văn Anh một phòng bệnh để nghỉ ngơi, nhưng Hứa Mỹ Lam vẫn còn đang trong phòng cấp cứu. Bà  gì  tâm trạng nào mà ngủ nghỉ.
 
Bà nhờ y tá mang đến một chiếc xe lăn,    đó, tự  đẩy xe lăn đến  cửa phòng cấp cứu, kiên nhẫn chờ đợi.
 
Thời gian trôi qua nặng nề từng phút từng giây, nhưng phòng cấp cứu vẫn im lìm  một động tĩnh. Khi Lam Văn Anh bắt đầu hoảng sợ tột độ, ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, kèm theo tiếng thở dốc dồn dập.
 
Nghe thấy tiếng động gần hơn, Lam Văn Anh theo bản năng  về phía đó, liền thấy Trương Hùng đang lao nhanh đến chỗ .
 
---