Hứa Mỹ Lam đành chịu, để bà cụ đỡ cô đến chiếc bàn đá trong sân   xuống. Lúc  cô mới thở phào nhẹ nhõm!
 
 cô tuyệt đối  thể đồng ý với đề nghị . Bà cụ  lớn tuổi như , ngày nào cũng chạy tới chạy lui từ sáng đến tối, nếu  may xảy  chuyện gì, cô sẽ  bao giờ tha thứ cho bản !
 
“Bà nội ơi, cháu thật sự  cảm kích lòng  của bà.  bà     như    chút nào. Hơn nữa, Trương Hùng chỉ  vắng  ban ngày thôi, cháu ban ngày cũng   ngoài, nên   nguy hiểm gì  ạ.”
 
Bà cụ xua tay, giọng điệu kiên quyết: “Không ! Cơ thể cháu vốn  yếu,  mới  đầy năm tháng mà bụng  lớn như thế,   ai bên cạnh  gì cũng  bất tiện. Cháu đừng thấy bà lớn tuổi, sức khỏe của bà vẫn  lắm. Bà  thể trò chuyện với cháu cho đỡ buồn, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, nấu nướng,  thứ đều . Nếu cháu thật sự thấy ngại, cứ coi bà nội như bảo mẫu. Cháu cần  gì, cứ gọi bà, bà  ngay. Cháu thấy .”
 
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Lam Văn Anh, Hứa Mỹ Lam thấy hốc mắt  cay cay. Ngay từ  gặp đầu tiên, cô  nhận  đây là một bà lão vô cùng tao nhã, phong thái quý phái, sành điệu.
 
Bà là   sinh  để hưởng thụ, chỉ cần  đôi tay bà là đủ . Bắt bà  bất cứ việc gì cũng đều  lu mờ  phong thái cao sang, quý phái của bà. Vậy mà bây giờ, một  phụ nữ kỹ tính, chăm chút từng li từng tí cho bản  như bà  sẵn lòng    bảo mẫu, chỉ để ở bên chăm sóc cô. Dù chỉ là lời , tấm lòng chân thật  vẫn khiến cô cảm thấy  ấm áp  xúc động sâu sắc.
 
Lúc , cô chợt nhận , ngay cả cháu gái ruột thịt cũng  chắc    điều !
 
Cô  thể thốt  lời từ chối, bởi cô    tổn thương tấm lòng chân thành của bà cụ dù chỉ một chút.
 
Thấy Hứa Mỹ Lam chần chừ  trả lời, Lam Văn Anh nghĩ   tham lam quá. Thôi thì bà cứ dời ghế   canh chừng ngoài cửa cũng , giờ phút    gì quan trọng bằng cô cháu dâu và chắt của bà.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-243.html.]
Nhìn chiếc bụng bầu lớn hơn hẳn những  m.a.n.g t.h.a.i khác của Hứa Mỹ Lam, ánh mắt Lam Văn Anh thoáng lên tia lo âu. Việc sinh nở vốn  nguy hiểm, mà cơ thể cô  gầy yếu như , thật   liệu  chịu nổi . Giờ  m.a.n.g t.h.a.i , bỏ   càng  tổn thương cơ thể hơn. Chỉ còn cách bồi bổ sức khỏe cho cô thật   khi lâm bồn thôi.
 
 cũng  thể tẩm bổ quá mức, bằng  đứa bé lớn quá cũng  . Haizz, thật sự quá lo lắng! Giá như bà tìm  hai đứa nhỏ  sớm hơn, bà  nhất định  tẩm bổ, điều chỉnh cơ thể cô thật sung mãn  mới để cô mang thai!
 
“Cháu dâu, cơ thể cháu  chứ? Cháu  thấy khó chịu ở  ? Nếu  bất kỳ chỗ nào  thoải mái, nhất định   cho bà và    đấy nhé.”
 
Hứa Mỹ Lam mỉm  gật đầu: “Vâng ạ, cháu  , cảm ơn bà nội!”
 
Hai  trò chuyện một lúc, cảm thấy Hứa Mỹ Lam  vẻ  mệt mỏi, Lam Văn Anh  thức thời  lời tạm biệt   về.
 
Cả buổi chiều hôm đó, Hứa Mỹ Lam   ngoài, cô chỉ   loanh quanh trong nhà hoặc   sách trong phòng.
 
Bốn năm ngày trôi qua  nhanh. Kể từ  đó, ngày nào Lam Văn Anh cũng đến gõ cửa nhà Hứa Mỹ Lam  buổi trưa. Lần nào bà đến cũng mang theo đủ thứ bổ dưỡng. Hứa Mỹ Lam  từ chối vài  nhưng thấy bà kiên quyết nên cũng đành chịu. May mắn là mỗi  bà chỉ ở   quá nửa giờ   nhanh chóng rời ,   phiền cô nghỉ ngơi.
 
Sáng nay, khi Hứa Mỹ Lam còn đang say ngủ, cô bất ngờ  đ.á.n.h thức bởi một mùi khét.
 
Mở bừng mắt, cô thấy làn khói dày đặc đang cuồn cuộn lan khắp phòng,  sự mơ màng buồn ngủ của Hứa Mỹ Lam tan biến  .
 
---