Mặc kệ là tiền bạc  đồ vật, đó đều là tình cảm của bậc bề ,  quan trọng là nhiều  ít. Điều mà  lớn để ý chính là sự quan tâm của họ đối với thế hệ trẻ.
 
“Cha  cũng khá hào phóng,  vung tay   lấy  hơn năm mươi đồng bạc.  chúng   thể vô cớ nhận đồ của  khác . Anh xem chúng  nên dùng gì để đáp lễ  đây?”
 
Trương Hùng suy nghĩ,  một chút do dự, cuối cùng vẫn là lắc đầu từ chối. “Thôi bỏ , ông    dùng nó để mua đồ ăn bồi bổ sức khỏe cho em , em trả  cho  , còn  thể thống gì nữa?”
 
Hứa Mỹ Lam  những lời , trong lòng cảm thấy buồn . Rõ ràng  coi ông  là  một nhà nên mới tự tin như , sở dĩ  vội vàng đến nhận  ,  lẽ chỉ là  tiện mở lời mà thôi.
 
 trong chuyện , Hứa Mỹ Lam sẽ   thêm nhiều. Cô gật đầu và đem  tiền đó cất  túi.
 
“Được , em sẽ nhận. Ngày mai em sẽ mang tiền  cửa hàng bách hóa xem  món đồ nào đáng mua !”
 
Cửa hàng bách hóa  ở khu đất trung tâm Kinh Thành. Từ nhà họ đến đó,  xe đạp cũng  mất hơn một tiếng đồng hồ.
 
Từ khi tới Kinh Thành, Hứa Mỹ Lam  từng ghé qua đó dù chỉ một . Nhân tiện, thời tiết hôm nay  , cô   vượt qua ba tháng đầu thai kỳ nguy hiểm. Cô  đến cửa hàng bách hóa dạo một vòng, sẵn tiện mua hai bộ quần áo bầu rộng rãi. Nếu , khi bụng lớn hơn sẽ  bất tiện. Hơn nữa, chỉ còn hai tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán,  khí lạnh  bắt đầu len lỏi  Kinh Thành. Cô cần chuẩn  quần áo, giày dép cho mùa đông và các vật dụng linh tinh khác .
 
Hôm  trò chuyện với Hách Giai Giai, cô    thời tiết Kinh Thành  đổi thất thường. Đừng thấy hai hôm nay   vẫn còn mặc váy   khắp nơi, chỉ cần qua đêm là ngày mai  khi  khoác áo bông ngay lập tức!
 
Tất nhiên, sự thật  phóng đại quá mức như Hách Giai Giai kể, nhưng cũng chẳng khác là bao. Bây giờ mới đầu tháng Mười, họ chỉ mặc quần áo mỏng  . Khi mặt trời lên cao, họ  tìm bóng râm để tận hưởng sự mát mẻ và tránh cái nắng gay gắt.
 
May mắn là nhiệt độ hiện tại  thích hợp để dạo phố, mua sắm. Ngay khi Hứa Mỹ Lam đề nghị đến cửa hàng bách hóa, Trương Hùng đương nhiên đồng ý ngay tắp lự.
 
Đêm đó, hai  họ  ngủ sớm. Vì chuyến  ngày mai khá xa, nên buổi tối họ cũng  quá mặn nồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-232.html.]
 
Sáng hôm , dùng bữa sáng xong, hai  liền xuất phát đến cửa hàng bách hóa ở trung tâm thành phố.
 
Chiếc xe đạp mua cho chú Đổng  đây   bán , trong nhà hiện giờ chỉ còn  một chiếc.
 
Trương Hùng đạp xe, Hứa Mỹ Lam  ở ghế . Cả hai  hề vội vã,      suốt quãng đường đến cửa hàng bách hóa.
 
Ngắm  cảnh sắc ven đường, tâm trạng thoải mái vô cùng. Họ cảm thấy như chỉ một lát nữa thôi là sẽ đến nơi.
 
Trung tâm thành phố quả nhiên khác hẳn. Nơi đây phồn hoa hơn hẳn khu ngoại ô, và thứ bắt mắt nhất chính là những kiến trúc tòa nhà kiểu phương Tây, cao  năm tầng!
 
Hách Giai Giai kể rằng, cơ ngơi của cửa hàng bách hóa  ban đầu thuộc sở hữu của nhà họ Nguyên—gia tộc giàu   một Kinh Thành. Người  đầu nhà họ Nguyên là một  cực kỳ sáng suốt. Khi đất nước chiến đấu, họ  quyên góp  nhiều chuyến xe hàng tiếp tế cho tiền tuyến.
 
Sau , họ  càng  tầm  xa. Đem  bộ tài sản hiến tặng cho đất nước, chỉ giữ  duy nhất ngôi nhà tứ hợp viện.
 
Chính vì nhà họ Nguyên thức thời như , nên trong thời điểm khó khăn, họ  hề  ảnh hưởng. Cả gia đình bình an vượt qua những biến động lớn đó.
 
Nghe , nhờ việc quyên tặng cơ ngơi , một  trong nhà họ Nguyên   sắp xếp  quản lý của cửa hàng bách hóa.
 
Nghe xong, Hứa Mỹ Lam cũng thở dài. Đứng ở góc độ của một  ngoài cuộc, cô   tán thành với cách  của nhà họ Nguyên.
 
Suy cho cùng, tiền hết thì  thể kiếm , nhưng nếu  mất  thì thật sự  còn gì cả!