Cô chủ yếu sợ khoai lang để lâu sẽ  thối hỏng. Dù nơi bảo quản ở đây khô ráo,  ẩm thấp,  thoáng mát nhưng để lâu, một  củ vẫn khó tránh khỏi  hỏng.
 
Trương Hùng vác  vai một bao, tay xách thêm một bao nữa, bước chân vẫn đều đặn  từ ngoài  căn nhà kho.
 
Thấy , Hứa Mỹ Lam vội vàng đỡ lấy, miệng  ngừng cằn nhằn: "Đồ nặng thế ,   chịu   hai chuyến , cứ nhất định  khuân hết một lượt. Anh tính phô trương sức khỏe với ai  hả!"
 
Trương Hùng  vang, đặt bao gạo xuống. Bị vợ cằn nhằn mà  chẳng hề giận dỗi, ngược  còn thấy thích thú, bởi điều đó khiến  cảm thấy   cô quan tâm,  cô để tâm đến.
 
"Không hề hấn gì  vợ ơi, trăm cân gạo đối với  chỉ là chuyện nhỏ. Cho dù  thêm trăm cân nữa,  cũng  thể gánh  khắp thôn mà mặt  hề biến sắc!"
 
"Sức vóc  lớn đến mấy cũng  tiết chế,  đừng quên, bây giờ   còn là  đơn độc nữa."
 
Trương Hùng bật  sảng khoái  vẻ mặt nghiêm nghị của Hứa Mỹ Lam. Nghe những lời cô , trái tim  như  sưởi ấm  .
 
"Mọi chuyện đều  lời vợ cả."
 
"Đừng gọi em là vợ,    thấy  xầm xì đấy." Hứa Mỹ Lam nhíu mày. Chuyện   đùa , gọi   mật như thế ở bên ngoài sẽ  coi là lưu manh, là hành vi thiếu  đắn. Chi bằng cứ hành xử đúng mực, tránh để  ngoài  cớ dị nghị.
 
"Được,   lời vợ đây. Tuyệt đối  gọi Đồng chí Hứa Mỹ Lam là vợ ở bên ngoài !" Trương Hùng  nghiêm, vẻ mặt trịnh trọng.
 
Nếu   khóe môi  cứ nhếch lên  ngừng, chắc Hứa Mỹ Lam  tin sái cổ .
 
Thôi bỏ qua , cô cũng  chấp nhặt   gì. Cô  Trương Hùng là  hiểu chuyện,  chừng mực, cô cũng  cần  lo lắng nhiều. Ngược ,  một chuyện cần   với  để  liệu mà chuẩn .
 
"Hôm nay, lúc chờ   cửa Cung Tiêu Xã, em   loáng thoáng một chuyện,    nên  với   nữa."
 
Trương Hùng  nhíu mày,   thích cái kiểu cô cố ý giữ  cách như . Anh đột ngột nắm lấy vai Hứa Mỹ Lam, cố định cô , ánh mắt  thẳng  cô.
 
"Hứa Mỹ Lam, em  nhớ rằng,  và em bây giờ là một gia đình, chúng  sẽ sống cùng  cả đời. Trên đời   ai  thể  thiết với em hơn  , nên đừng ngần ngại chuyện gì mà   cho  , đừng xem  là  ngoài."
 
Trương Hùng   Hứa Mỹ Lam đề phòng , vì  khi cô lưỡng lự,  chủ động chặn  đường lùi của cô.
 
Quả thật,  khi  những lời Trương Hùng , sự bất an  nảy sinh trong lòng Hứa Mỹ Lam    tan biến.
 
"Em  thấy hai  ăn vận tươm tất  chuyện khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, hình như cả nước sắp cho thi  ,  nghĩ  về chuyện ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-23.html.]
 
Hứa Mỹ Lam cẩn thận quan sát nét mặt Trương Hùng. Cô     tin  cái cớ  phần miễn cưỡng mà cô đưa   .
 
Lúc đầu,  tin , Trương Hùng thoáng ngẩn , nhưng  nhanh  lấy  vẻ bình tĩnh.
 
Anh  cô với vẻ mặt phức tạp, thầm thở dài. Hóa , khi cô từ huyện trở về,  chỉ  tới trạm thu mua phế liệu mang về một xấp tài liệu ôn tập, mà còn là vì cô    tin tức  và đang rục rịch chuẩn !
 
Lẽ    mừng vì vợ   chí cầu tiến, nhưng giờ đây,   chẳng vui chút nào.
 
Nếu Hứa Mỹ Lam thật sự chuẩn  thi đại học, nếu cô thi đỗ, cô sẽ  rời xa , một  lên thành phố học. Ở trường đại học   bao nhiêu nam sinh ưu tú, họ  chung chí hướng, cùng  học tập và bàn luận về lý tưởng, liệu cô  vì thế mà  còn để ý đến  chồng quê mùa là  nữa !
 
Chỉ nghĩ đến việc mất  Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng  cảm thấy một nỗi hoảng sợ vô cớ dâng lên.
 
Không,  sẽ  bao giờ để chuyện đó xảy !
 
Sự thanh khiết trong đáy mắt  dần   thế bằng một màu đen u tối, tựa như ánh mắt của dã thú đang rình mồi.
 
Hứa Mỹ Lam luôn dõi theo cảm xúc của , cô lập tức nhận  Trương Hùng đang  điều  , cô vội vàng mở lời, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của .
 
"Nếu kỳ thi tuyển sinh đại học  khôi phục thật, chúng  cùng  cố gắng, cùng  nỗ lực thi  cùng một trường đại học nhé!"
 
Câu   lập tức xua tan  cảm xúc tiêu cực trong lòng Trương Hùng, giúp  trở  trạng thái ban đầu.
 
"Được! Nếu đúng là thật, chúng  cùng  phấn đấu!" Mắt Trương Hùng rực lên nhiệt huyết. Đây là  đầu tiên trong đời   khát khao mãnh liệt  vươn lên và chiến đấu đến như .
 
Sau đó một thời gian,  ai trong cả hai nhắc  chuyện . Tuy nhiên, họ  ngầm đạt  thỏa thuận với , cứ lúc nào rảnh rỗi là   kẻ   mang sách vở  .  đó là chuyện của  .
 
Hiện tại, cả hai đang cùng  sắp xếp lương thực  nhà kho,  đó rời  và khôi phục  bức tường che chắn như cũ.
 
Trở  phòng, Trương Hùng  đun nước, Hứa Mỹ Lam lấy  chiếc hộp màu xanh ngọc bích mà cô  cố tình để lộ  một góc khi  đến trạm thu mua phế liệu,  cẩn thận  kỹ.
 
Do lớp bụi bẩn bám quá dày, Hứa Mỹ Lam chỉ thấy một góc hộp chứ   rõ hoa văn còn . Cô nâng niu chiếc hộp bằng hai tay, mặc kệ lớp bụi bẩn bám dính  vấy bẩn đôi tay vốn sạch sẽ, trắng trẻo của .
 
Đến nhà bếp, cô đặt chiếc hộp lên chiếc ghế dài, bảo Trương Hùng múc một gáo nước ấm từ trong nồi  chậu. Hứa Mỹ Lam lấy một miếng giẻ sạch nhúng  chậu tráng men,  bắt đầu cẩn thận lau chùi bề mặt chiếc hộp.
 
---