Nuốt  trôi cục tức , Trương Văn Dũng    bùng nổ.
 
“Cha, Văn Dũng,     đến đây?” Sắc mặt Tề Thục Tuệ trắng bệch, theo bản năng bà  bước lên một bước, chắn Trương Dịch ở phía . Hành động bảo vệ Trương Dịch một cách vô điều kiện  khiến đôi mắt Trương Hùng lập tức tối sầm.
 
Tề Thục Tuệ hiểu rõ thái độ hiện tại của nhà họ Trương đối với Trương Dịch. Nhìn vẻ mặt hung hãn của Trương Văn Dũng, nếu bà   ngăn cản, ông    thể sẽ  tay đ.á.n.h Trương Dịch.
 
Giờ đây đầu óc bà  rối như tơ vò,  thể tin  việc  lén lút tìm đến đây   bại lộ nhanh chóng đến thế.
 
Điều bất ngờ là, chính hành động bảo vệ Trương Dịch của bà   châm ngòi, khiến Ông cụ Trương và Trương Văn Dũng càng thêm phẫn nộ.
 
“Tề Thục Tuệ, cô gả  Trương gia chúng   hơn hai mươi năm . Mấy năm nay Văn Dũng chiều chuộng cô quá mức, khiến cô quên mất  là giới hạn !”
 
Ông cụ Trương khẽ thở dài, giọng điệu từ tốn nhưng  nặng nề, hệt như một cái tát trời giáng  mặt Tề Thục Tuệ. Bà  sững sờ,  hiểu tại    sai, theo bản năng cảm thấy nhục nhã!
 
“Cha!” Tề Thục Tuệ cảm thấy uất ức tột độ. Bà  luôn nghĩ    gì sai, thậm chí còn cho rằng cách sắp xếp  là giải pháp  nhất, nên đương nhiên bà   chấp nhận  chỉ trích. Thực tâm, bà  vẫn thiên vị Trương Dịch hơn.
 
Suy cho cùng, vẫn luôn  sự khác biệt lớn giữa đứa trẻ  nuôi nấng kề bên và đứa trẻ thất lạc, nay mới tìm thấy.
 
Đứa con   bà  nuôi dưỡng bằng cả tấm lòng, còn đứa con , nhiều lắm cũng chỉ là một  xa lạ mang m.á.u mủ nhà chồng. Theo quan điểm của bà , cách xử lý phân chia công bằng  sẽ  hài lòng tất cả  .
 
Bà  chỉ  sớm  thỏa chuyện , nên mới chịu khó hạ  tiếp cận Trương Hùng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-227.html.]
Bà   ngờ rằng, cuối cùng,   cả nhà coi là vô ơn bạc nghĩa  chính là bà !
 
Kể từ khi Ông cụ Trương và Ông cụ Tề xuất hiện, Trương Dịch luôn cố gắng ẩn , nhưng thấy Tề Thục Tuệ sững sờ   nên lời, trong lòng   lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo. Anh     nhà họ Trương thẳng thừng đuổi  khỏi cửa một cách nhục nhã.
 
“Ông nội, tuy  con   nóng vội, nhưng ý định ban đầu của bà    là . Bà  chỉ   trai sớm nhận   ,  về với gia đình. Bà    phiền hai ông  theo vì sợ hai ông vất vả. Bà  nhắc đến chuyện tài sản là vì sợ   quá thất vọng, nên mới đề phòng  một chút thôi ạ!”
 
Mặc dù mỗi câu    đều  như thể vì lợi ích của gia đình, nhưng nếu  kỹ, ý tứ bên trong   khác. Tất cả những  ở đây đều là cáo già,   thể  nhận  ẩn ý sâu xa trong lời lẽ của Trương Dịch.
 
Ông cụ Trương là  đầu tiên bật  trong cơn giận dữ, “Trương Dịch, lâu   gặp, tài ăn  của cháu tiến bộ  ít, còn học  cách đổ thêm dầu  lửa nữa.  e rằng toan tính của cháu  sai . Huyết mạch chính thống của Trương gia    thứ gà rừng  trèo lên là trèo, huống chi chỉ là tài sản thôi,  phá thế nào thì phá, cho dù  phá hoại hết  chăng nữa,  cũng tuyệt đối  để  cho một con bạch nhãn lang!”
 
Những lời  của ông cụ khiến sắc mặt Trương Dịch lập tức trắng bệch. Anh   ngờ Ông cụ Trương  tuyệt tình đến mức đó. Chẳng lẽ   cháu ruột thì rẻ mạt đến  ? Trong lòng   đột nhiên bùng lên một ngọn lửa hận thù, chĩa thẳng  Ông cụ Trương và  bộ  nhà họ Trương.
 
Đôi mắt đỏ ngầu, hung ác đảo qua khuôn mặt của từng  ở đó,  đó    thèm  đầu , phóng nhanh  ngoài. Lý Nho Nhỏ thấy  cũng vội vàng đuổi theo.
 
Tề Thục Tuệ  ngờ Ông cụ Trương   thể  những lời khó  đến thế,  bẽ mặt, hạ thấp Tiểu Dịch  đáng một đồng ngay  mặt bao nhiêu .
 
Đứa trẻ  vốn   nhạy cảm, giờ ông cụ  như ,   nó sẽ đau đớn đến mức nào.
 
“Cha, cha quá đáng lắm !” Sau khi thốt  một câu, bà  vội vàng bỏ chạy theo, chỉ  nhanh nhất  thể tìm  Tiểu Dịch.
 
Ông cụ Trương hừ lạnh một tiếng, cực kỳ thất vọng về  con dâu . Ông  quở trách thêm vài câu, nhưng bà   bỏ chạy mất, đành  ngậm ngùi bỏ qua.
 
---