Không hề khách sáo, cô nhận lấy gói giấy thấm dầu từ tay Hách Giai Giai và mở . Mùi bánh bao nhân trứng sữa nhỏ thơm lừng, nồng đậm lan tỏa, trông chúng thật đáng yêu.
 
Mặc dù  mới ăn sáng xong nhưng Hứa Mỹ Lam  thấy bánh bao nhân trứng sữa  cảm thấy bỗng nhiên đói bụng. Cô cầm một cái bỏ  miệng, trong nháy mắt Hứa Mỹ Lam liền híp mắt , biểu cảm sung sướng tột độ.
 
“Thế nào,  ngon !” Nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Hứa Mỹ Lam, Hách Giai Giai      chọn đúng món ăn.
 
“Ừm, ngon lắm,  mua ở  ?” Hứa Mỹ Lam gật đầu, nuốt chiếc bánh bao trong miệng xuống,  đút một chiếc khác  miệng. Bánh nhỏ xinh,  tiện để ăn một miếng gọn ghẽ, hợp ý cô vô cùng.
 
Hách Giai Giai    đắc ý: “Cậu thấy ngon chứ? Đây là thành quả tớ vất vả hì hục trong bếp hai ngày đấy!”
 
Hứa Mỹ Lam nhướng mày : “Thật ư?” Cô thấy khó tin quá,   rằng cô  là bạn học cùng lớp của cô, tuy rằng thời gian ở cùng   lâu, nhưng tính cách bình thường của cô  Hứa Mỹ Lam đều hiểu rõ.
 
Để một cô nàng ham chơi như cô  mà   bếp học nấu ăn,  thật khó tin. Hơn nữa,  mu bàn tay của Hách Giai Giai còn  những vết bỏng rộp, chắc chắn là do  phỏng khi nấu nướng.
 
“Đương nhiên là thật. Chẳng     ăn bánh bao nhân trứng sữa  ? Vừa lúc chủ nhật  tớ   việc gì  nên mới thử  một ít thôi.”
 
Lúc  Hứa Mỹ Lam mới nhớ tới, quả thật tuần  khi tan học cô   câu , nhưng  ngờ đó chỉ là một câu cảm thán đơn giản, mà Hách Giai Giai  để tâm và  theo.
 
Trong lòng cô thấy ấm áp, Hứa Mỹ Lam  chân thành cảm ơn Hách Giai Giai: “Cảm ơn  nhiều lắm, Hách Giai Giai!”
 
Được Hứa Mỹ Lam cảm ơn một cách trịnh trọng như , Hách Giai Giai  chút ngượng ngùng.  khi cô  nghĩ rằng hai cô  coi  như những  bạn , trong lòng cô  liền ngăn   vui mừng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-220.html.]
Bên , Trương Hùng mới  rằng  đang tìm kiếm  là một trong những giáo sư lừng danh của Đại học Kinh Thành, Giáo sư Vu!
 
Trương Hùng cũng  đôi điều về lời đồn đại của giáo sư. Y thuật của Giáo sư Vu  cao siêu, ông   học cả Đông y và Tây y, nhưng  may gặp nạn,    vu oan giáng họa,  xuống nông thôn lao động chăn nuôi bò suốt nhiều năm trời.
 
May mắn , hiện tại  qua cơn bĩ cực, vận hội  đến. Ông   một  nữa   bục giảng . Những chuyện  trải qua coi như là một  rèn luyện, sẽ chỉ khiến cho tinh thần ông càng thêm kiên định,  gì lay chuyển nổi.
 
“Trương Hùng, em đừng khách sáo như , cứ  đây .” Giáo sư Vu  hiệu cho Trương Hùng  xuống chiếc ghế bên cạnh,  đó giải thích mục đích mà ông  mời  đến.
 
Hóa  trong tay Giáo sư Vu  một dự án nghiên cứu, nhưng vẫn cần  trợ giúp. Sau nhiều  quan sát qua mấy ngày nay, Giáo sư Vu  ưng ý Trương Hùng và  hỏi ý kiến của .
 
“Tất nhiên, em cũng    việc  công. Em sẽ  trợ cấp đầy đủ!” Nói về khoản trợ cấp, Giáo sư Vu nháy mắt với , khoản trợ cấp   hào phóng.
 
Tuy nhiên, mặc cho ông   khéo léo, Trương Hùng vẫn điềm tĩnh cầm lấy quyển tài liệu  bàn, chăm chú  kỹ.
 
Không   qua bao lâu, cuối cùng Trương Hùng cũng  hết chúng, đóng quyển tài liệu  và  Giáo sư Vu.
 
“Em đồng ý tham gia đề tài !” Trương Hùng đáp  giáo sư bằng một giọng kiên quyết.
 
Giáo sư   liền , vỗ vỗ  bả vai của Trương Hùng: “Tốt. Thầy sẽ  giấy chứng nhận, em cứ cầm đến chỗ chủ nhiệm xin nghỉ. Đi nhanh .” Giáo sư Vu dặn dò thêm vài lời,  lập tức   với công việc của .
 
Trương Hùng thấy tình hình như  cũng  chậm trễ,  cầm tờ giấy   thẳng đến phòng chủ nhiệm lớp!
 
---