Thông thường, len sợi chất lượng chuẩn   giá tám đồng một ký, nhưng vì loại cô mua là hàng tồn kho,  còn nhuộm , thành phẩm sản xuất  ít, nên họ mới bán với giá sáu đồng. Bán rẻ hơn nữa e là cửa hàng sẽ lỗ vốn.
 
Hiện tại,  tiền mặt chỉ còn  hai ngàn sáu trăm ba mươi bảy đồng năm xu, cộng thêm khoản bồi thường của ba  . Cô nhất định  chi tiêu dè xẻn hơn nữa, bằng  Hứa Mỹ Lam thật sự lo Trương Hùng nuôi  nổi . May mắn , những thứ cần thiết nhất thì cô  mua gần hết .
 
Ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng gọi  thương "Vợ ơi!" của Trương Hùng. Anh  về. Hứa Mỹ Lam đang định xem xét khoản tiền bồi thường thì  gián đoạn. Cô vội vàng đặt đồ đang cầm xuống và chạy  mở cửa.
 
"Sao    lâu ?" Thấy trời  nhá nhem tối, cô  khỏi hỏi. Trương Hùng  đỡ cô  nhà  giải thích: "Đội trưởng giữ   bàn chuyện một lát, nên về trễ. Em chờ sốt ruột lắm  ? Em  đói ? Đợi  một chút,   hâm nóng bánh nướng và bánh dày cho em, sẽ xong ngay thôi."
 
Trương Hùng tỏ  sốt ruột, liền tăng nhanh bước chân  bếp, rõ ràng là sợ cô đói bụng sẽ khó chịu. Thấy  lo lắng thật lòng, Hứa Mỹ Lam định bảo  là cơm  dọn sẵn .
 
Nào ngờ, chân Trương Hùng quá dài,    đến bếp . Hứa Mỹ Lam vội vã  theo , khi cô  kịp đuổi tới thì thấy   nhấc nắp nồi gang lên.
 
Mùi thơm nồng của gạo và bánh nướng, bánh dày xông thẳng  khứu giác, khiến bụng Trương Hùng  khỏi kêu lên một tiếng 'ùng ục'.   dường như   thấy, cứ  bất động, mắt điếc tai ngơ.
 
"Anh đang nghĩ gì ?" Hứa Mỹ Lam cảm thấy kỳ lạ. Anh    đang bình thường ,    đơ  như khúc gỗ. Trương Hùng đột ngột  , kéo Hứa Mỹ Lam  lòng, ôm chặt cô, như thể sợ cô sẽ đột ngột biến mất. Cô giật ,  định giãy giụa thì  thấy giọng  trầm thấp nhưng run rẩy của  vang lên bên tai.
 
"Vợ , em để  ôm một lát, một lát thôi!" Hứa Mỹ Lam nhận  giọng điệu của   điều bất , nên im lặng để  ôm.
 
Cuối cùng, cô  nhịn , thận trọng hỏi: "Anh   thế?"
 
Mắt Trương Hùng đỏ hoe, sống mũi cay xè. Mấy năm nay, kể từ khi bà ngoại qua đời,   từng  ăn một bữa cơm nóng sốt nào.
 
Khi còn sống một ,   quen với cảnh bữa đói bữa no. Sau  về ở với bố  ruột, cả nhà họ  chờ họ ăn xong xuôi,  mới    bàn, và lúc đó chỉ còn  cơm nguội.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-21.html.]
Không  Trương Hùng  hiểu những tính toán nhỏ nhen của họ. Anh vẫn luôn nghĩ rằng dù  cũng là  một nhà,   là đàn ông, chỉ cần  c.h.ế.t đói là . Thế nhưng, những điều Hứa Mỹ Lam  lúc   khiến lòng  vô cùng rối bời. Cha  và  em ruột thịt coi  như thùng cơm vô dụng, kẻ chỉ  ăn bám, nhưng cô vợ  cưới   trao cho  sự tôn trọng mà   từng  nhận.
 
Hít một  thật sâu,  cố nén sự chua xót trong lòng. Anh  thể dọa cô vợ nhỏ  sợ . Buông Hứa Mỹ Lam ,  bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô. Anh mỉm  trấn an: "Không  việc gì ,  chỉ  ôm em một chút thôi. Được , em  bàn  ,  dọn cơm cho!"
 
Hứa Mỹ Lam bĩu môi, nghĩ bụng: Anh  coi  là đứa ngốc ? Muốn giấu thì giấu cho kỹ , nếu  bản lĩnh thì che luôn cả hốc mắt đỏ hoe , đừng để   thấy rõ ràng như  chứ! Dù trong lòng nghĩ thế, nhưng cô cũng   gì.
 
"À ,    chỗ nào bán thức ăn gia súc ? Cả hạt giống nữa. Em  trồng một ít rau ngoài sân, ăn uống cho tiện. Nếu nhà ai  bán gà con thì  bắt mấy con về nuôi luôn nhé." Cô thầm tính toán: Vừa  sắp đến kỳ thi đại học, lúc đó gà con cũng  lớn,  thể  thịt dần dần,  ăn lúc nào cũng tiện.
 
Trương Hùng nghĩ ngợi một lát  đáp: "Vợ chú Tư  trồng  nhiều rau, ăn  hết, hạt giống cũng  dư. Mấy món dưa cà muối  bàn  là do thím  cho đấy. Lát nữa  sẽ qua hỏi xin hộ em." Anh chỉ  đĩa đậu que ngâm  bàn  ăn gần hết.
 
"Được,  mua giúp em nhiều một chút, em  phơi khô để dành." Hứa Mỹ Lam gật đầu.
 
Ăn uống xong xuôi, khi đang dọn dẹp bếp núc, Trương Hùng đột nhiên nhớ  một chuyện. "Trong nhà  vẫn còn một ít lương thực và thịt,  cất hết  trong kho . Em    xem một chút ?"
 
Hứa Mỹ Lam  ngạc nhiên khi  thấy. Cô  từng thấy căn nhà kho nào trong ngôi nhà  cả. Dù , cô vẫn gật đầu đồng ý.
 
Trương Hùng dẫn Hứa Mỹ Lam đến căn phòng phía Tây. Anh đảo mắt  quanh phòng với vẻ mặt khó tả,   đến một góc tường. Anh đặt tay lên viên gạch màu xanh lam thứ hai và thứ bảy, dùng sức ấn mạnh. Chỉ  thấy một tiếng tách nhỏ, bức tường vốn nguyên vẹn bỗng mở  một cánh cửa.
 
Hứa Mỹ Lam kinh ngạc tột độ  động tác . Cô  thể ngờ  rằng trong một căn phòng đơn sơ  ẩn giấu một cánh cửa mật thất. Cảnh tượng  gần giống như những bộ phim trinh thám cô từng xem ở đời , khiến trái tim cô đập thình thịch vì hồi hộp.
 
"Em  ngẩn   đó  gì? Không  xem nhà kho ? Lại đây mau xem một chút !" Trương Hùng  bước  ,  dạo một vòng. Thấy Hứa Mỹ Lam vẫn  trong phòng,   đang suy nghĩ gì,  nhịn   lớn tiếng thúc giục.
 
"Em tới  đây,  gì mà vội vàng thế?" Hứa Mỹ Lam lẩm bẩm đáp,  đó chậm rãi bước tới.
 
---