Trong  đó  bốn mươi cân gạo, bột mì trắng và hai mươi cân gạo kê. Hứa Mỹ Lam dặn Trương Hùng xếp lương thực  giữa đống đồ mới mua, để tránh  khác  thấy.
 
“Anh Hùng,    trạm thu mua phế liệu của huyện ở chỗ nào ?” Hứa Mỹ Lam khẽ hỏi  đang đ.á.n.h xe phía .
 
“Ngay phía , rẽ  ngõ là tới. Em  đến đó  gì ?”
 
“À... Em  tìm kiếm một ít sách vở mang về .” Hứa Mỹ Lam đáp mơ hồ.
 
Ánh mắt Trương Hùng lóe lên một tia suy tư, nhưng   hỏi thêm. Hai  giữ im lặng  xe,   thêm lời nào.
 
Chiếc xe bò   xa, rẽ  một khúc cua,  đầy trăm mét thì dừng . Giọng  trầm trầm của Trương Hùng vọng từ phía  xe: "Đây là trạm thu mua phế liệu. Muốn  tìm đồ thì chỉ cần đưa cho  gác cổng năm xu là ."
 
Hứa Mỹ Lam gật đầu: "Vậy  đợi em một lát, em  xem   ngay."
 
Trương Hùng   xe bò, dõi theo bóng lưng nhỏ bé  chạy xa của Hứa Mỹ Lam, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
 
Hứa Mỹ Lam đưa cho  gác cổng năm xu và ung dung bước . Vừa đặt chân qua cổng, cô thấy một bãi đất rộng chất đầy những món đồ hỗn độn: bàn ghế gãy, chai lọ, lon thiếc, giấy vụn, và sách vở các loại. Chúng chất đống ngổn ngang giữa sân,  cái  ướt sũng vì mưa,  cái  ngả màu vàng úa theo thời gian.
 
Da đầu Hứa Mỹ Lam tê dại, đồ đạc nhiều như núi thế , cô  đến bao giờ mới tìm xong! Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, đằng nào cũng   , nhất định  thể tay  mà . Cô  trả tiền để , nếu  về mà  mang theo gì sẽ khiến  khác sinh nghi.
 
Cô tìm đến một góc khuất,  xổm xuống và bắt đầu lục lọi. Từng chút một, cô lôi  những cuốn sách, cuốn vở  mưa  ướt,  mất  dáng vẻ ban đầu.
 
Sau hơn nửa giờ tìm tòi bới móc, Hứa Mỹ Lam cuối cùng cũng dừng . Nhìn chồng sách từ các môn học cấp hai đến cấp ba mà cô tìm , cô khẽ mỉm  hài lòng.
 
Thấy trời chạng vạng, Hứa Mỹ Lam  dậy định trở . Có lẽ vì  xổm quá lâu, đầu óc cô bỗng choáng váng,  thể nghiêng hẳn sang một bên. Cô hoảng sợ, vội vàng túm lấy thứ gần nhất để lấy  thăng bằng, nhưng tiếc , vật cô nắm  chịu nổi sức nặng, kéo cả cô cùng đổ ập xuống.
 
May mắn ,  đất   nhiều giấy vụn nên cô   thương nặng, chỉ thấy m.ô.n.g  đau ê ẩm.
 
Một lát , Hứa Mỹ Lam khó khăn lắm mới  dậy ,  xoa m.ô.n.g    nơi cô  ngã. Cô lập tức nhận  một chi tiết bất thường: một góc sáng bóng của chiếc hộp dính đầy bụi bặm lộ , nổi bật giữa đống gỗ vụn và giấy tờ bạc màu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-19.html.]
Một góc màu xanh ngọc bích hiện lên lấp lánh,  lẽ là do lúc nãy cô té ngã, vô tình phủi sạch lớp bụi bẩn bám  đó.
 
Trái tim Hứa Mỹ Lam đập thình thịch. Cô vội vàng thu chiếc hộp phủ đầy bụi   gian của . Sau đó, cô bước  khỏi bãi thu gom phế liệu với đống sách vở và giấy lộn  tay, thậm chí còn quên bẵng  mấy thứ tạp nham mà cô  vô thức nắm lấy khi ngã xuống.
 
Ông lão gác cổng thấy Hứa Mỹ Lam ở bên trong lâu đến ,  chật vật  , liền ngầm hiểu rằng đây là một kẻ ham  "bảo bối". Lão  khẩy trong lòng, đúng là ngây thơ, cứ nghĩ trạm phế liệu  đầy rẫy của quý ? Nếu thật sự  thứ gì đáng giá,   cấp  mang  từ lâu ,  gì còn đến lượt bọn họ.
 
Hứa Mỹ Lam  hề   những suy nghĩ đó, cô chỉ chìa đống sách vở lộn xộn trong tay  cho lão xem,   lão xua tay đuổi .
 
Dưới cái  dò xét của ông lão gác cổng, Hứa Mỹ Lam cố gắng hết sức điều chỉnh bước chân đang vội vã của , giữ dáng vẻ thản nhiên  về phía chiếc xe bò của Trương Hùng.
 
Trương Hùng   chút sốt ruột vì  chờ đợi một  bên ngoài. Trên xe bò chất đầy đồ,    xem cũng  tiện.
 
Cuối cùng, khi sự kiên nhẫn gần như cạn kiệt,   thấy bóng Hứa Mỹ Lam. Anh lập tức tụt xuống xe bò, đỡ lấy đống sách  tay cô.
 
"Sao em  lâu thế,   còn dính đầy bụi bẩn,  chuyện gì xảy  ?"
 
"Đừng hỏi vội, chúng  mau về nhà . Về đến nhà em sẽ kể cho  ."
 
Dứt lời, Hứa Mỹ Lam  cần  đỡ, tự  trèo lên xe bò. Vì quần áo dính đầy bụi, cô theo bản năng  xích  xa tấm chăn, nép   một góc xe.
 
Trương Hùng thấy , liền thở dài một tiếng, lấy mảnh vải định dùng  chăn , quấn quanh  cô. "Cứ quấn tấm vải  , chăn sẽ   bẩn. Nếu em cứ  thế ,  sợ  về đến nhà em  đổ bệnh mất thôi."
 
Trong lòng Hứa Mỹ Lam dâng lên một luồng  ấm. Cô ngoan ngoãn   chỗ cũ,  ngây ngô với Trương Hùng.
 
Khi hai  đ.á.n.h xe bò trở về thôn,  dân vẫn còn đang tất bật ngoài đồng. Hứa Mỹ Lam thở phào nhẹ nhõm, mừng  mặt. Nếu   mà thấy họ mang về nhiều đồ đạc đến thế, chắc chắn sẽ  kẻ ghen ghét, sinh lòng đố kỵ, tìm cách giở trò phá rối.
 
Tuy rằng họ  sợ phiền phức, nhưng thôi, thêm một chuyện chi bằng bớt  một chuyện. Nếu   rắc rối nào tự tìm đến cửa, cả hai cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
 
Trương Hùng lái thẳng xe bò  trong sân. Anh giúp Hứa Mỹ Lam xuống xe ,  đó mới bắt đầu chuyển đồ đạc.
 
---