Người xưa  câu   đúng: "Thương con trai thì  đau, thương con dâu mới đau." Khi chúng  dần già  theo năm tháng,  nuôi dưỡng, chăm sóc  chính là con trai và con dâu. Con trai là đàn ông, đối với những việc lặt vặt trong nhà thường xuề xòa để vợ quyết định, chẳng hạn như hôm nay ăn món gì, mặc cái gì.
 
Nếu  đây con dâu  chịu nhiều ấm ức từ  chồng, đây chính là thời điểm  nhất để cô   thể trả đũa!
 
 những bà  chồng khôn khéo thì khác. Họ sẽ thương yêu con dâu như con gái ruột, và  con dâu,  sự dẫn dắt khéo léo đó, cũng sẽ nguyện lòng chia sẻ tình  con với  chồng.
 
Tuy nhiên, đối với những bà  chồng  cô con dâu cứng đầu, khó chiều thì dù  dùng cách nào  nữa cũng vô ích. Gặp  tình huống như , chỉ  thể tự trách bản   xui xẻo mà thôi!
 
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của riêng Hứa Mỹ Lam. Từ  tới nay, cô  từng ăn chung một bữa cơm nào  mái nhà với bà  chồng ác nghiệt  cả. Thậm chí,  khi  Đại Lưu    ruột của Trương Hùng, cô càng chẳng thèm để bà   trong lòng.
 
Theo cô nghĩ, chỉ cần cả đời  cô  ly hôn với Trương Hùng,  lẽ cô sẽ  bao giờ chứng kiến  cảnh  chồng  ưa con dâu,   chồng thương con dâu như con gái, giống như những gì  màn ảnh nhỏ cô từng xem ở kiếp !
 
 cô  thể ngờ rằng, chẳng bao lâu nữa cô sẽ  thể nếm trải và hiểu rõ cảm xúc của những  phụ nữ đó! Đương nhiên, đó là chuyện của  .
 
Vừa trò chuyện  , thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc hai   tới  cổng nhà bà lão.
 
Khu vực  là những dãy nhà  đan xen  , bên trong còn   nhiều ngõ ngách chằng chịt, nếu là   thông thuộc địa hình, đến nơi  nhất định sẽ  lạc lối.
 
 nhà của bà lão   dễ nhận , bởi bên trái cổng nhà  một cây bàng cổ thụ lớn,  cây to đến mức vài  ôm  xuể.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-168.html.]
Ngôi nhà của bà lão trông  quen thuộc, cũng thuộc loại hình tứ hợp viện đặc trưng ở Kinh Thành.
 
“Đồng chí cứ đổ gạo  đây, cảm ơn cô nhé, cô  vất vả !” Bà lão chỉ tay  cửa, lấy từ trong rổ  một bao vải, mở miệng bao ,  hiệu cho Hứa Mỹ Lam đổ gạo .
 
Hứa Mỹ Lam thấy  cũng   thêm,  hợp tác đổ hết  gạo trong túi nhỏ của   bao tải.
 
Bốn lăm cân gạo đổ đầy hơn nửa bao. Hứa Mỹ Lam  mái tóc bạc phơ của bà lão,  chút  đành lòng. Vì thế, khi bà lão mở cổng chuẩn  kéo bao tải  nhà, Hứa Mỹ Lam liền đưa tay giúp, di chuyển bao tải đặt gọn phía  cánh cửa. Như  cũng  cần lo lắng  hàng xóm  thấy, đợi con trai nhà bà trở về thì mang  trong nhà !
 
Bà lão thấy , nụ   gương mặt phúc hậu càng thêm sâu sắc. Bà mời Hứa Mỹ Lam  nhà uống chén nước, nhưng cô từ chối,  rằng   việc cần  nên   ngay.  lúc , bà lão dường như chợt nghĩ  điều gì đó, vội vàng gọi Hứa Mỹ Lam .
 
“Này, khoan  đồng chí,   hỏi cô một chuyện. Cô  tìm  nhiều trứng như ,  cô  thể giúp  tìm mua vài con gà mái già  ?”
 
Bà lão ghé sát Hứa Mỹ Lam, hạ giọng hỏi thầm.
 
Hứa Mỹ Lam  , hai mắt liền sáng rực. Cô thầm nghĩ, trong  gian của  vẫn đang  hơn hai mươi con gà mái già, bán  vài con cũng chẳng .
 
Thấy cô  vẻ do dự, bà lão  cô  thể giúp , sợ cô  đồng ý nên vội vàng cam đoan: “Cô đừng lo, chỉ cần cô giúp  mua  gà, tiền nong tuyệt đối  thành vấn đề!”
 
Hứa Mỹ Lam vốn dĩ đến đây để  ăn buôn bán,   lý do gì để từ chối, vì thế cô  do dự nữa mà  với bà lão: “Thật  cháu  gà, nhưng đều là gà mái già đang đẻ trứng. Thịt gà chắc nịch và  tươi ngon, nhưng giá cả quả thực  rẻ, một đồng rưỡi một cân. Nếu bác , cháu sẽ mang một con tới  để bác nếm thử mùi vị,   đó  tính chuyện mua tiếp  .”
 
---