Thậm chí khi Trương Ái Quốc đầu bê bết máu, ngã vật xuống đất, chúng cũng  thèm liếc mắt  một cái, chỉ chăm chăm cướp giật đồ đạc  bỏ chạy. Đến lúc , tia tình  cuối cùng trong lòng bà cũng   quét sạch, chỉ còn  sự oán hận ngút trời!
 
Trước , bà  nhẫn nhịn hết   đến  khác vì mấy đứa cháu nội, lén lút chia đồ  cho chúng. Thằng con út  khuyên can bà   bao nhiêu , nhưng bà  từng  lời.
 
Chỉ cần nghĩ đến những điều đó, lòng Dương Quế Hoa  quặn thắt như  d.a.o cắt, khó chịu vô cùng!
 
Trương Quốc Hưng lẳng lặng  vợ  lóc, trút hết nỗi niềm. Bà  kể lể sự bất mãn,  phẫn hận đ.ấ.m đá mấy cái lên  ông để giải tỏa cơn giận.
 
Lòng ông tràn đầy bi ai. Chỉ cần  cái sân nhà cửa hỗn độn thế , ông cũng  hai đứa con    quá mức . Tuy nhiên, điều khiến ông an tâm là vợ ông vẫn còn sức lực để trút giận tại đây,  nghĩa là tính mạng của  con út vẫn  gặp nguy hiểm.
 
Thực , ngay từ lúc hai đứa con lớn gây sức ép đòi phân gia, Trương Quốc Hưng  nên hiểu rằng bọn chúng  thể cứu vãn  nữa. Dẫu  dốc hết ruột gan vì chúng, cuối cùng  chúng cũng sẽ   c.ắ.n  một miếng—điều  chẳng   thành sự thật  ? Chỉ tiếc là đến giờ ông mới thông suốt đạo lý !
 
Tuy nhiên, vẫn còn  muộn. Ông vẫn còn sức khỏe, vẫn  thể nuôi  vợ  và đứa con trai út!
 
Sau một hồi than  ầm ĩ, cuối cùng Dương Quế Hoa cũng trút  hết những nỗi ấm ức chất chứa bấy lâu. Bà dần dần nín .  khi cơn xúc động qua , nghĩ đến  bao nhiêu  đang chứng kiến cảnh  , bà  thấy hối hận, thể diện hôm nay coi như mất sạch !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-152.html.]
 
May mắn , Dương Quế Hoa vẫn giữ  vẻ mặt cứng rắn,  để lộ chút bối rối nào. Lau khô nước mắt, bà nghiêm nghị  Trương Quốc Hưng : “Hôm nay,  mặt chú Đổng, Mỹ Lam và Trương Hùng, , Dương Quế Hoa , thề từ nay về  cả đời  sẽ  bao giờ  mặt hai đứa con bất hiếu đó nữa. Từ nay,  chỉ  một  Ái Quốc là con trai. Quốc Hưng, nếu   nhận chúng,  thì em sẽ dọn  sống riêng với Ái Quốc!”
 
Lúc , Hứa Mỹ Lam  phát hết  kẹo còn  cho hai đứa trẻ và dẫn chúng  cửa. Cô    liền  thấy những lời dứt khoát đó. Cô ngạc nhiên. Mẹ chồng cô  dám  những lời khiến Trương Quốc Hưng mất mặt ngay  mặt  ngoài (Chú Đổng). Chắc chắn chú sẽ  vui. Nghĩ , Mỹ Lam vô thức  về phía Trương Quốc Hưng.
 
 như dự đoán, vẻ mặt đau khổ của Trương Quốc Hưng lập tức tối sầm  khi  bà . Ông trách mắng Dương Quế Hoa: “Em  linh tinh gì thế! Anh    thể bỏ rơi hai  con em, mà  nhận  hai đứa con bất hiếu  chứ!”
 
Sau đó, ông khẽ thở dài, nắm chặt lấy tay Dương Quế Hoa, giọng điệu chuyển sang nhẹ nhàng, tình cảm: “Quế Hoa, sống với  bao nhiêu năm, lẽ nào em  hiểu tính  ? Trong lòng , em quan trọng hơn gấp vạn  mấy thằng nhóc đó. Sau  đừng  những lời  đau lòng  nữa!”
 
Dương Quế Hoa   cũng chỉ là nhất thời nóng nảy,   những lời cay nghiệt đó,  dứt lời là bà  hối hận. Hai vợ chồng họ đồng cam cộng khổ hơn ba mươi năm, cùng  vượt qua bao nhiêu năm tháng gian khó. Mối quan hệ của họ từ lâu   chỉ là tình vợ chồng, mà là sự dựa dẫm, nương tựa  !
 
Bao nhiêu năm qua, họ  quá quen thuộc với , Trương Quốc Hưng  bao giờ  lời ngọt ngào nào. Không ngờ hôm nay chỉ vì  bà  khích một câu, ông liền thông suốt đến thế! Những  phụ nữ cùng tuổi bà, chẳng mấy ai  từng  chồng đ.á.n.h mắng, nhưng duy chỉ  bà, bao nhiêu năm nay Trương Quốc Hưng  từng nặng lời  động tay động chân. Thỉnh thoảng thấy bà mệt mỏi, ông còn mang cả nước ấm rửa chân cho bà. Làm  bà nỡ lòng rời xa một  đàn ông như !
 
“Quốc Hưng!” Dương Quế Hoa khẽ khàng tựa đầu  n.g.ự.c Trương Quốc Hưng, nét mặt xúc động đến rưng rưng!
 
---