Nụ  ngọt ngào  hai gương mặt ,  cho lòng  bất giác ấm áp lên.
 
“Ông chủ, mang cho chúng  mười chiếc bánh bao, ba cặp quẩy nóng, ba quả trứng gà, thêm ba bát cháo nữa!” Chú Đổng háo hức gọi một  gần hết  món  quầy bán đồ ăn sáng.
 
“Được  các đồng chí, mời   tìm chỗ trống  xuống, chúng  dọn  ngay đây.”
 
Bà chủ quán mỉm  đồng ý, liền vội vàng chuẩn  đồ ăn cho bọn họ.
 
Cạnh quán bán đồ ăn sáng  kê vài chiếc bàn và ghế dài. Lúc  đang  ba bốn khách hàng  ăn điểm tâm.
 
“Bà chủ, nước trong cái thùng gỗ , chúng   thể xin dùng một ít   ạ?” Ở góc  một cái thùng nước. Bên trong thùng vẫn còn nửa xô nước. Hứa Mỹ Lam thấy là nước sạch, liền nhịn   mà mở miệng hỏi.
 
“Được chứ, cô gái nhỏ  cần  khách sáo . Cô cứ tùy ý mà dùng.” Bà chủ  hào phóng, hơn nữa nước đó vốn dĩ chính là đặt ở nơi đó để cho khách rửa tay.
 
Được sự cho phép của bà chủ, Hứa Mỹ Lam múc một ít nước cho chú Đổng và Trương Hùng  rửa tay. Sau khi hai  rửa sạch sẽ xong, Hứa Mỹ Lam nhờ Trương Hùng múc nước cho chính  rửa tay,  tìm một chiếc bàn trống  xuống nghỉ ngơi.
 
Lúc  bà chủ cũng mang bữa sáng đến. Trả tiền xong, chờ bà chủ tươi  rời , ba  lúc  mới bắt đầu ăn uống thỏa thích.
 
Cả ba chẳng ai  với ai câu nào, chỉ  vùi đầu  ăn uống thỏa thích. Có lẽ ba ngày trời chịu đựng đồ nguội, giờ phút   ăn chiếc bánh bao nóng hổi, bát cháo thơm lừng, họ cảm thấy ngon miệng hơn cả sơn hào hải vị!
 
Sau khi ăn xong hết sạch bữa sáng  bàn, họ cùng bà chủ hỏi đường  xe buýt đến Đại học Kinh Thành,  đó tạm biệt bà chủ và  đến trạm xe buýt.
 
Cũng may đợi  lâu, thì xe buýt liền đến. Ngồi  xe buýt   dừng dừng, một tiếng  cuối cùng cũng  thấy cổng trường Đại học Kinh Thành.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-143.html.]
Ba  xuống xe, ánh mắt  khỏi  về phía cổng trường. Quả nhiên  hổ là trường đại học hàng đầu cả nước, chỉ riêng cổng trường  toát lên vẻ trang nghiêm và bề thế, khiến lòng   khỏi dâng lên cảm giác ngưỡng mộ.
 
Tuy nhiên, bây giờ bọn họ   thời gian để chiêm ngưỡng lâu. Bởi vì bọn họ  việc quan trọng hơn  , đó là tìm một nơi để nghỉ trọ.
 
Cũng may khu vực xung quanh Đại học Kinh Thành phồn hoa hơn những nơi khác. Có lẽ là để thuận tiện cho phụ  đến thăm con cái, phía đối diện cổng trường liền  một nhà khách.
 
Ngay khi ba  bọn họ  bước qua ngưỡng cửa với hành lý cồng kềnh, cô nhân viên trẻ đang ngủ gật ở quầy tiếp tân liền giật  bật dậy, khiến cả ba   khỏi giật nảy  theo.
 
Cô gái trực quầy cũng    chút lúng túng khiến khách sợ hãi,  còn  một  thanh niên cao ráo, tuấn tú  đó, cô càng cảm thấy mất mặt. Gương mặt cô đỏ bừng lên. May mà  đó   ông chủ huấn luyện ứng phó với những trường hợp như thế ! Hít một  thật sâu để lấy  bình tĩnh, cô khẽ mở miệng, để lộ hàm răng đều tăm tắp.
 
“Các đồng chí  ở trọ ? Nếu  ở trọ thì  đăng ký ở đây!”
 
“ , cho chúng  hai phòng, thuê ba ngày !” Chú Đổng lên tiếng , Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng chỉ chuyên tâm đóng vai   ngoài.
 
“Vậy các đồng chí  mang theo giấy giới thiệu ? Phòng sẽ phân chia thế nào, đồng chí  ở một   là...”
 
Có lẽ là do da mặt mỏng, những lời tiếp theo cô gái nhỏ   nên lời.
 
Chuyện  với chú Đổng là chuyện nhỏ. Chú trực tiếp đưa giấy giới thiệu . Hứa Mỹ Lam cũng đưa giấy đăng ký kết hôn của cô và Trương Hùng để cô gái tiện đăng ký.
 
Cô gái nhận lấy các giấy tờ, cầm bút, ghi thông tin ba   cuốn sổ đăng ký  biểu tượng nhân viên của nhà khách.
 
Tuy nhiên,  khi xem qua giấy chứng nhận kết hôn của Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng, đặc biệt là tuổi tác  đó, cô gái vẫn  nhịn  mà lén lút liếc  cặp đôi trẻ .
 
---