Dù  thì cũng chẳng  ai cũng  thể tùy tiện   một nhà xưởng lớn như . Kinh Thành náo nhiệt hơn ở huyện  nhiều. Bây giờ trời vẫn còn sớm, nhưng  đường phố   bộ qua   tấp nập.
 
Trên đường, lác đác vài  bán hàng rong đang rao to để bán hàng, thỉnh thoảng cũng   dừng  hỏi giá.
 
Quần áo của những  ở đây so với ở huyện thì tươm tất hơn  nhiều. Ít nhất là trong  thời gian họ  bên đường,  hề thấy ai ăn mặc quần áo  miếng vá  ngang qua. Cùng lắm thì cũng chỉ  những bộ quần áo  giặt đến mức trắng bệch mà thôi!
 
Những    mặt đều ánh lên nụ , bước chân  như gió. Nhìn thấy thần thái tích cực của họ, ba   khỏi cảm thán trong lòng!
 
Xét cho cùng, đây là trung tâm phát triển nhất của cả nước. Mọi  ở đây đều mang theo một tâm trạng lạc quan, tích cực hướng về phía  để chào đón mỗi ngày mới!
 
“Đi thôi, chúng  ghé hiệu cơm quốc doanh ăn một bữa tươm tất, ba ngày nay cứ  ăn lương thực khô, sắp quên mất mùi vị cơm canh !” Chú Đổng xách hành lý  về phía . Chú nhớ ,   khi xe  ngang qua, hình như  thấy một hiệu cơm quốc doanh cách đây  xa.
 
Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng im lặng xách hành lý bước theo . Họ cũng chẳng khác gì chú Đổng, đang phát thèm cảm giác  ăn một bữa cơm nóng hổi, đúng điệu!
 
  khi  theo chú Đổng một lúc, cả hai dần cảm thấy  gì đó  . Hứa Mỹ Lam  chút  xác định nên ghé  tai Trương Hùng thấp giọng hỏi: “Có    chúng    qua con đường   ?”
 
Trương Hùng  thế  khẽ gật đầu, “Anh cũng nghĩ !” Anh  đầu đặt chân đến Kinh Thành,  quen thuộc đường sá, ban đầu còn tưởng đường nào cũng na ná , nhưng khi  đến  thứ hai mà vẫn thấy tiệm sửa xe quen thuộc ,   thể  thừa nhận, cả bọn hình như   lạc !
 
“Cha, cha chờ một chút, đừng vội .” Hứa Mỹ Lam ngăn cản chú Đổng vẫn luôn tiến về phía . Trương Hùng  theo  góp lời, “Cha kiểm tra kỹ  xem   chúng  nhầm đường  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-142.html.]
 
Chú Đổng ngước mắt  xung quanh, gãi gãi đầu, “Ừm,  thể nào chứ? Chú luôn  theo con đường giống như lúc nãy chú   xe mà!” Bản  ông  cũng  ngạc nhiên, tại  ông  lâu như  vẫn  tới nơi. Mặc dù  đó ông   xe và xe chạy  nhanh, nhưng thời gian dài như  cũng nên tới chỗ  chứ!
 
Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng     nên lời. Họ cứ tưởng chú Đổng vui vẻ  phía  là vì ông   từng đến đây, kết quả là cả ba cứ  vòng vòng loạn xạ nửa ngày!
 
Bụng Hứa Mỹ Lam  đói kêu réo lên từ lâu. Cô chỉ  tìm một chỗ nào đó để  xuống và ăn. Mặc dù trong túi còn  nhiều thức ăn nhưng  là đồ  nấu chín, hương vị   thể ngon bằng đồ mới .
 
Đôi mắt cô đảo khắp bốn phía. Cô  thấy chỗ tiệm sửa xe  một  đàn ông tầm bốn năm chục tuổi đang  sửa xe. Vừa định qua hỏi đường, cô liền phát hiện    nhanh chân hơn cô một bước  tới tiệm sửa xe.
 
Nhìn kỹ hơn,    ai khác chính là Trương Hùng. Anh  đến gần,  điều gì đó với chủ tiệm, còn hướng về phía họ chỉ chỏ. Một lúc , Trương Hùng  ,  với Hứa Mỹ Lam và chú Đổng: “Đi theo , quầy bán đồ ăn sáng ở phía , cách đây cũng  xa lắm.”
 
Nghe  sắp  ăn, hai  vội vàng theo chân Trương Hùng.
 
Chỉ thấy Trương Hùng dẫn họ qua một ngã ba đường. Ở đó  một con hẻm nhỏ,   vài bước liền thấy một ngôi nhà,  cổng kê một cái lồng hấp bằng tre lớn, bên cạnh là chảo dầu chiên bánh quẩy và nồi luộc trứng gà đang nghi ngút khói, hương thơm bay khắp một góc phố!
 
Ba  bước lên phía , liền   tiếp đón chào hỏi: “Các đồng chí,    dùng gì?”
 
Mở quầy hàng  là một đôi vợ chồng trung niên. Quần áo   của hai  họ đều giặt  sạch sẽ,  đầu đội mũ đầu bếp, tóc tai gọn gàng giấu hết  bên trong mũ.
 
---