Hứa Mỹ Lam thấy Trương Hùng   lý, liền  còn băn khoăn nữa. Cô phất tay ý bảo Trương Hùng cứ lo việc của  ,  chậm rãi nhặt đồ đạc  đất lên. Vừa  buổi trưa  thể lấy hai miếng thịt  món thịt kho tàu mà ăn!
 
Bị Hứa Mỹ Lam dùng xong  hất , Trương Hùng  khỏi bật . May mà  vẫn còn chút hữu dụng, ít nhất cũng giúp Hứa Mỹ Lam   băn khoăn nữa. Anh lắc đầu,   phòng kho và tiếp tục dọn dẹp phòng cho Hứa Bưu.
 
Thời gian trôi  thật nhanh, mới đó mà Hứa Bưu  sống ở thôn Trương Gia  hai ngày. Hai ngày  đối với Hứa Bưu mà  là  thời gian thư thái nhất kể từ khi   khỏi quân ngũ, đặc biệt là khi đến giờ cơm,   luôn là  hoạt bát nhất  bàn ăn.
 
Hứa Mỹ Lam rảnh rỗi ở nhà, ngoài việc may vá những bộ quần áo từ vải thừa, cô còn vô tình   vài món ăn vặt hợp khẩu vị của Hứa Bưu. Anh  đúng là đồ tham ăn, cứ lẽo đẽo  lưng Hứa Mỹ Lam cả ngày, khiến Trương Hùng  khỏi ghen ghét.
 
Này nhé, do lũ gà trong chuồng siêng đẻ trứng, Hứa Mỹ Lam  để dành  kha khá. Rảnh rỗi, cô nhớ đến món “sủi cảo trứng” mà cô từng ăn kiếp , bèn mày mò  thử một ít.
 
Vài  đàn ông  từng nếm qua món ăn lạ lùng . Mỹ Lam vốn nghĩ "khách đến nhà là quý", nên đặt riêng một chiếc  bát để mời Hứa Bưu nếm thử. Nào ngờ, cô còn  kịp mở lời mời, chiếc bát   Trương Hùng nhanh tay chộp lấy.
 
Ánh mắt Hứa Bưu  dán chặt  chiếc "sủi cảo trứng" vàng óng, thơm lừng. Anh   thèm đến chảy cả nước miếng .
 
Thấy món ăn đáng lẽ là của   đoạt  trắng trợn như , với tính khí nóng nảy của Hứa Bưu,     chịu bỏ qua ?
 
Anh  lao tới để giành , nhưng   Trương Hùng khéo léo nghiêng  tránh thoát. Hứa Bưu thấy  thủ của Trương Hùng lanh lẹ như , ánh mắt   sáng lên đầy hứng thú.
 
Khi  vững , Hứa Bưu   nữa lao tới, nhưng     chỉ giành  sủi cảo trứng mà chẳng  chẳng rằng buông nắm đấm, lao  tỉ thí với Trương Hùng.
 
Hai   chiêu càng lúc càng nhanh. Đến cả chiếc sủi cảo trứng mà Trương Hùng đang cầm  tay cũng      đặt  lên bàn từ lúc nào. Cảm thấy  gian căn bếp quá chật chội,  thể thoải mái động thủ động cước, trận chiến giữa hai  dần chuyển  ngoài sân để phân tài cao thấp.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-117.html.]
Hứa Mỹ Lam thấy  liền trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ đây chính là câu chuyện  thật trong truyền thuyết, về việc "tranh giành một chiếc sủi cảo trứng mà dẫn đến đại chiến"!
 
Cả hai đ.á.n.h  kịch liệt, Mỹ Lam  ngoài xem một lúc, thấy hai  đ.á.n.h    chừng mực,   chiêu hiểm  chỗ yếu hại của đối phương, cô bèn thôi  bận tâm nữa và    việc của .
 
Khoảng chừng hai mươi phút , tiếng ồn ào từ ngoài cổng vọng  khiến hai  cuối cùng  dừng tay.
 
Sau một hồi vận động, cả hai đều cảm thấy  vui vẻ. Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần,  qua  vẻ như   nhiều . Dừng  một chút, Trương Hùng bước tới: “Có  tới,  Bưu. Có thời gian chúng   luyện tập tiếp.”
 
Hứa Bưu lau mồ hôi  trán,  toe toét trả lời, “Được thôi, thằng nhóc. Cơ thể của  cũng  tồi chút nào. Về  nếu  thời gian,   cùng  tiếp tục so tài vài chiêu nữa.”
 
Trong lòng Hứa Bưu hiểu  rõ, bề ngoài  vẻ như   và Trương Hùng sức đ.á.n.h ngang , nhưng  thực tế Trương Hùng  cố tình khống chế  sức lực, vì    mất mặt   mà thôi.
 
Hai    , chạm tay ,  cùng   về phía cổng.
 
Trương Hùng  đồng hồ ước chừng thời gian,    mở cổng. Thấy một đám  đang  chật kín  cửa nhà , Trương Hùng thoáng trầm mặc. Anh linh cảm những   đến   ý , bèn chầm chậm lùi  phía , còn đang phân vân  nên   khóa cửa   !
 
Ý định 'đóng cửa tránh mặt'  của  lập tức  dập tắt bởi Đại đội trưởng Trương Quốc Hưng,  đang bước  từ đám đông!
 
Trương Quốc Hưng  đến  mặt Trương Hùng, vỗ bốp một cái rõ mạnh lên vai .
 
“Được lắm, thằng nhóc ! Không tồi chút nào. Vợ chồng cháu và Ái Quốc đều là niềm kiêu hãnh của thôn Trương gia ! Làm cho chú nở mày nở mặt quá chừng!”
 
---