“Tiểu Hùng, các con  trở  !” Tuy rằng hiện tại  danh nghĩa ông  là cha nuôi của Trương Hùng, nhưng đối mặt với cái gia đình cũ , ông vẫn cảm thấy  chút gượng gạo.
 
Ba  xông , đầu tiên là từ  xuống   chú Đổng, thấy  ông  vẫn sạch sẽ chỉnh tề,   vết thương nào, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Gật đầu với chú Đổng xong, Trương Hùng lập tức chuyển sự chú ý sang hai vị khách  mời mà đến đang  ở trong sân.
 
“Các  đến nhà của   gì?” Ánh mắt của Trương Hùng lạnh băng  về phía hai  bọn họ.
 
Hai vị khách  mời mà đến  ai khác chính là  cả của Trương Hùng, tên là Trương Văn và chị dâu cả Tiểu Dương.
 
“Em ba,    thời gian    thương,  và  cả của  cũng  lo lắng. Vốn dĩ nên sớm tới thăm , nhưng mấy ngày nay quá bận rộn việc đồng áng,   thời gian. Hôm nay khó khăn lắm mới tranh thủ  một chút, chúng  liền vội vàng chạy tới đây thăm !”
 
Những gì Tiểu Dương    chân thành, nếu như Trương Hùng vẫn là  bé ngây thơ năm đó, chỉ sợ   sớm mủi lòng và cảm động đến rơi nước mắt!
 
Đáng tiếc hiện tại Tiểu Dương  cái gì,  cũng đều  tin dù chỉ một chữ.
 
“Chị dâu cả nhà họ Trương  cần  lo lắng về vết thương của . Được , giờ hai  cũng   thấy , vợ chồng  còn  việc, xin mời hai vị về cho!” Trương Hùng chẳng hề  chút tình cảm nào với hai  ,   chút khách khí cất lời đuổi khách.
 
Bị  mà   họ  thể tùy ý bắt nạt đối xử thô lỗ như , sắc mặt Trương Văn và Tiểu Dương đương nhiên là khó coi, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, bọn họ buộc  kìm nén cơn giận trong lòng.
 
Tiểu Dương giả bộ yếu đuối đáng thương  Trương Hùng, nhẹ giọng : “Em ba,    thể  với chúng  như  chứ. Tuy rằng  phân gia nhưng chúng  vẫn là   ruột thịt. Cậu  thế  sẽ khiến cha  thương tâm,   trai chị dâu thất vọng và buồn lòng đấy!”
 
Người    "mỹ nhân ", nhưng Tiểu Dương bây giờ  thể gọi là mỹ nhân, thậm chí còn   coi là thanh tú. Một  phụ nữ trung niên quê mùa   lóc thút thít, giả bộ  nũng  mặt , khiến Trương Hùng  nhịn  mà nổi hết da gà!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-113.html.]
“Ha ha!” Trương Hùng bật  thành tiếng,  khuôn mặt  lộ rõ vẻ khinh thường Trương Văn và Tiểu Dương.
 
“Cũng  hiểu lấy   mặt mũi mà    những lời . Thôi, thời gian của   quý giá,    rảnh rỗi ở đây dây dưa với các !”
 
“Đủ  Trương Hùng, tại  bây giờ   trở nên như thế . Cậu  ích kỷ,   hề quan tâm đến gia đình của !”
 
Vẫn lặng lẽ  sang một bên như một  vô hình, cuối cùng Trương Văn  thể chịu đựng  nữa và   chất vấn Trương Hùng.
 
“Hả? Anh   liên quan đến ?  ích kỷ thì  ,   ăn hạt gạo nào của nhà ,  bận tâm  gì cho mệt!”
 
Trương Hùng lạnh lùng liếc  Trương Văn, khí lạnh tỏa  xung quanh  càng lúc càng dữ dội. Anh dùng thái độ  cần tiền, trực tiếp đè ép lên hai vợ chồng bọn họ.
 
Thái độ của Trương Hùng quá cứng rắn, căn bản   cùng Trương Văn và Tiểu Dương  chuyện. Hai  bọn họ liếc mắt  ,  hôm nay đến đây vô ích, giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng cũng chẳng thể  gì , đành  ngậm ngùi bỏ .
 
Hai  bọn họ   đuổi khỏi sân, bầu  khí vốn dĩ căng thẳng bỗng trở nên thoải mái hơn hẳn.
 
“Cũng may Tiểu Hùng đuổi bọn họ  ngoài, nếu , thật   rốt cuộc đến bao giờ mới xong việc!” Chú Đổng vẻ mặt vui vẻ .
 
Trương Hùng nhíu mày  về phía Chú Đổng: “Cha, cha   hôm nay bọn họ tới đây rốt cuộc là  cái gì ?”
 
“Bọn họ còn  thể  gì nữa? Bà Đại Lưu      bại liệt  , bọn họ hiện tại đều đang vội vàng tìm  chịu tội !” Nói đến chuyện ,  mặt Chú Đổng đầy rẫy vẻ mỉa mai.
 
Trương Hùng  những lời   hề kinh ngạc. Thật , khi   thấy hai  bọn họ,  cũng   suy đoán đó, nhưng vẫn  chắc chắn. Bây giờ  Chú Đổng  , điều    trùng khớp với suy nghĩ trong lòng .
 
---