Trương Hùng thấy  ngượng ngùng khi  Hứa Mỹ Lam cứ  chằm chằm như thế,  ho khan một tiếng  giải thích: “Họ đều sợ các đồng chí công an. Nhà nào cũng  con cháu  thi, nếu  nhà  bắt vì gây rối, thí sinh   thể sẽ  loại khỏi cuộc thi!”
 
Hứa Mỹ Lam  xong thì chợt vỡ lẽ, hóa  là sợ điều . Khó trách những    phản ứng nhanh đến . Xem , ở đây   ai ngốc cả, họ đều hiểu rõ luật chơi.
 
“Cha, dì cả, hai  cũng  quy tắc  ?” Hứa Mỹ Lam hỏi họ. Cả hai đều gật đầu ăn ý.
 
“Đây   bí mật động trời gì. Chỉ cần   kẻ ngốc thì đều  cả.”
 
Được , nếu  như  thì  lẽ chỉ  cô là  ngốc thôi!
 
“Nếu   rõ quy định  , tại  hai  vẫn còn đ.á.n.h ?” Hứa Mỹ Lam  bực   nhịn   hỏi một câu.
 
Lúc , Dương Quế Hoa   phủi sạch bụi bặm, bà hờ hững trả lời:
 
“Còn vì  nữa? Chúng   ngoài chờ đợi sốt ruột quá, nên nghĩ đ.á.n.h  một chút cho hả , giải tỏa tâm trạng thôi mà.  bọn  cũng  chừng mực, chẳng dùng chút sức nào, đ.á.n.h lên  cứ như gãi ngứa !”
 
Hứa Mỹ Lam lúc  thật sự cạn lời. Hóa  còn  cách "chơi" như  nữa ? Cô cảm thấy  cần   sang một bên yên lặng một lúc mới !
 
“Thôi  , chúng   tìm chỗ ăn uống chút !”
 
Trương Hùng thấy Hứa Mỹ Lam   đám  lớn  cho mệt mỏi, khóe miệng  khẽ nhếch lên. Thấy ngày càng  nhiều   khỏi trường thi,  bình tĩnh chuyển sang một chủ đề khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-he-thong-ben-minh/chuong-111.html.]
 
Hơn nữa, lúc   gần mười một giờ. Đến giờ ăn cơm , đây là thời khắc quan trọng  đổi vận mệnh của con cháu họ, Trương Hùng khẽ nghiến răng, quyết định dứt khoát đưa cả nhà  thẳng tiệm cơm quốc doanh ăn bữa  trò!
 
Sau khi ăn uống no nê, rời khỏi tiệm cơm quốc doanh, họ  đồng hồ mới hơn mười hai giờ. Buổi thi chiều bắt đầu lúc một giờ, còn  một tiếng đồng hồ nữa. Mấy  vốn định  dạo một vòng quanh phố huyện cho khuây khỏa, nhưng nghĩ đến buổi chiều còn  thi cử, họ liền từ bỏ ý định.
 
Cả nhóm  trở  cổng trường thi, tìm một gốc cây cổ thụ lớn cạnh hàng rào để  nghỉ ngơi một lát.
 
Chú Đổng bảo ba  thi sinh nhắm mắt  nghỉ ngơi một lát. Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng và Trương Ái Quốc thực   hề buồn ngủ, nhưng để trấn an hai  lớn tuổi đang lo lắng, họ vẫn dựa   cây mà nhắm mắt dưỡng thần.
 
Quả nhiên,  như    ích. Khi đến giờ  phòng thi, tinh thần của cả ba  đều  sảng khoái. Bài thi buổi chiều dễ hơn buổi sáng  nhiều, và cả ba đều là những thí sinh nộp bài sớm nhất.
 
Thi xong, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Kể cả Hứa Mỹ Lam,   từng trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học một  ở kiếp , cũng  khỏi hồi hộp. Bởi lẽ, cho dù  thi bao nhiêu   chăng nữa, kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn là sự kiện trọng đại nhất, là niềm hy vọng lớn lao mà tất cả học sinh và phụ  trong thời đại  đều căng thẳng chờ đợi và kỳ vọng.
 
Ngày hôm , chú cả  mang tờ thông báo điểm chuẩn trúng tuyển đại học của quốc gia từ trung tâm huyện về, dán lên bức tường  cửa Ủy ban thôn. Tất cả những  trong thôn  tham gia kỳ thi đều nóng lòng   xem.
 
Hứa Mỹ Lam cùng Trương Hùng cũng  tới. Tổng điểm tối đa của kỳ thi tuyển sinh đại học   là bốn trăm điểm. Chỉ cần đạt  hai trăm sáu mươi điểm là  thể bước chân  cánh cửa đại học, nhưng  trường nào cụ thể thì  khó  .
 
Riêng các trường đại học ở Kinh Thành—những trường  nhất cả nước—  điểm tối thiểu cao hơn bốn mươi điểm so với các trường khác, tức là ba trăm điểm là mức tiêu chuẩn thấp nhất để chạm tới ngưỡng cửa . Đừng coi thường chênh lệch bốn mươi điểm đó, nó đủ sức loại bỏ  ít  tài năng. Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng và Trương Ái Quốc, cả ba   khi trở về từ huyện hôm qua  tự ước tính sơ bộ điểm  của , và họ cảm thấy kết quả cũng  đến nỗi tồi.
 
“Anh ở đây chờ em một lát, em  xem.” Hứa Mỹ Lam thấy  khá đông nên cô liền dặn dò Trương Hùng  ở ngoài,  nhanh chóng chen  trong. Sau khi xem kỹ bảng điểm, trong lòng Hứa Mỹ Lam  rõ ràng, họ   đủ điều kiện để nộp hồ sơ  Đại học Hoa Đại ở Kinh Thành – một trong những trường đại học danh tiếng hàng đầu cả nước lúc bấy giờ.
 
---