Trong phòng chính, thức ăn dọn lên bàn, nhưng vì ông nội đến nên vẫn ai động đũa.
“Bố, bố đang gì đằng thế ạ?” Vừa thấy ông nội bước , Phùng Thục Doanh múc cơm cho hỏi.
“À, hôm nay bố lên núi đào ít thảo dược, tranh thủ sắp xếp .”
Mẫn Quân Diệu trả lời con dâu xong, sang với cháu trai: “Khải Hàng, đây, uống bát thuốc .”
Theo lời ông nội, Mẫn Khải Hàng thoáng ngửi thấy mùi thuốc bốc lên, xen lẫn với chút hương thơm quen thuộc.
Vừa ngửi thấy mùi , tự chủ mà nhíu mày.
Nguyễn Tố Thu : “Cơm sắp dọn , bố, uống thuốc bữa ăn ạ?”
Mẫn Tự Cẩm cũng ghé gần ngửi: “Ơ, ông ơi, thuốc gì thế ạ? Mùi nồng quá, giống loại ông bảo cháu sắc cho hai đây.”
“Đây là một bài thuốc do sư bá các con để trong y thư, hiệu quả trong việc loại bỏ huyết ứ. Khải Hàng, thuốc ông kê cho cháu đây uống lâu nhưng thấy kết quả, nên thử đổi sang bài thuốc , uống khi ăn cơm mới .”
Nghe đó là bài thuốc của sư bá, Nguyễn Tố Thu và Phùng Thục Doanh đều im lặng, thêm gì.
Mẫn Kiến Quốc bảo: “Khải Hàng, lời ông nội , uống thuốc con.”
Mẫn Quân Diệu thêm: “Uống nhanh lên nào, hôm nay con bé Mẫn Duyệt theo ông lên núi cả ngày, về nhà nghỉ phút nào sắc thuốc cho cháu ngay đấy, uống còn ăn cơm.”
Nếu câu , lẽ Mẫn Khải Hàng sẽ uống thuốc với thái độ dễ chịu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-56.html.]
dù ghét thuốc đến , cũng thể để sức khỏe của trở nên tồi tệ. Cầm bát thuốc lên, dứt khoát uống hết một , vì bất kể thuốc khó chịu thế nào, miễn là giúp ích cho vết thương, sẽ từ chối.
Tuy nhiên, bữa cơm, mới quá sớm.
Vì uống thuốc xong vẫn đủ, ông nội còn cô gái giúp xoa bóp mắt và đầu, rằng điều sẽ giúp thuốc thẩm thấu hơn, thúc đẩy sự phục hồi dây thần kinh thị giác.
Như Hạ Mẫn Duyệt đoán, mặt Mẫn Khải Hàng lộ rõ sự từ chối: “Ông nội, chỗ nào cần xoa bóp, ông chỉ cho cháu, cháu tự .”
Lại ghét bỏ !
Mẫn Quân Diệu liếc Hạ Mẫn Duyệt, : “Mẫn Duyệt, cháu ngoài , lát nữa ông sẽ gọi cháu.”
“Dạ, ạ!” Mẫn Duyệt trong lòng buồn bã lắm.
Không ông Mẫn gì với Mẫn Khải Hàng, nhưng nửa tiếng khi thành liệu pháp xông bằng thuốc, dù chút miễn cưỡng, cuối cùng vẫn đồng ý để Hạ Mẫn Duyệt xoa bóp các huyệt đạo cho .
Trên mặt Hạ Mẫn Duyệt nở một nụ nhẹ, nhưng trong lòng thì vui sướng vô cùng, đến nỗi đầu ngón tay còn run lên vì hồi hộp.
Mẫn Khải Hàng biểu cảm và cảm giác gì, cô chẳng còn để ý nữa. Ừ thì, miễn là bản cô vui là .
Ngón tay lạnh mát của cô đặt lên các huyệt đạo đầu , ấn nhẹ, một cảm giác tê tê, ngứa ngáy lan tỏa khắp đầu. Mẫn Khải Hàng nhắm mắt , nghĩ ngợi gì, theo lời ông nội: cứ coi như đây là một bác sĩ đang điều trị cho mà thôi.
Vừa chạm Mẫn Khải Hàng, Hạ Mẫn Duyệt hồi hộp đến mức thở nổi. Nóng hổi, sống động, đây chính là Mẫn Khải Hàng, mà cô luôn nhớ nhung, Minh của cô, Minh Viễn Dương của cô!