“Mẫn Duyệt, là Mẫn Hoa đây, chút nào, thật sự .”
Tôn Mẫn Hoa? Không ? Mẫn Duyệt hỏi: “Mẫn Hoa, chuyện gì thế?”
“Hôm đó chị để địa chỉ và điện thoại cho em mà. Em cũng hứa sẽ đến tìm chị chơi, nhưng một tuần trôi qua, chị vẫn thấy em đến.”
Bên đầu dây, Tôn Mẫn Hoa với giọng uể oải.
Thì là chuyện , Mẫn Duyệt bật : “Ai bảo em đến tìm chị? Em gọi hai nhưng ai bắt máy, thứ Năm tuần em còn cùng chồng đến nhà chị , nhưng ai ở nhà.”
“Thứ Năm ? Hôm đó ông nội một bạn mời cả nhà chị sang chơi.”
“Thế đấy, nên chị thể trách em đến .”
“Phải , , chị trách lầm em. Hôm nay em ở nhà chứ? Chị nghỉ, trưa nay chị sẽ qua nhà em chơi nhé?”
“Ngôi lớn đến chơi với em, tất nhiên là em hoan nghênh ! Vậy quyết định nhé, trưa nay chị qua đây, ăn cơm ở nhà em.”
“Ừ, !”
Cúp máy xong, Mẫn Duyệt , Đặng Chi Huệ hỏi: “Mẫn Mẫn, ai gọi thế?”
“Mẹ, là Tôn Mẫn Hoa. Cô trưa nay sẽ đến nhà , lát nữa con sẽ mua ít đồ ăn.”
“Nó đến nhà ? Thế thì con khỏi chợ, chợ đông lắm, để và cô Lưu mua là ,” Đặng Chi Huệ .
Mẫn Duyệt tranh cãi với , họ chợ, còn cô thì ở nhà trông Hằng Hằng.
Hằng Hằng thật sự ngoan, mỗi ngày chỉ ăn ngủ, ngủ ăn. Trừ khi ướt tã hoặc đói, bé hiếm khi lớn, ngay cả khi thức dậy, phần lớn thời gian bé chỉ mở to mắt quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-369.html.]
Mẫn Duyệt thật lòng nghĩ, một đứa trẻ ngoan thế chắc chắn là đến để trả ơn!
Thời tiết tháng Mười Một còn nóng nữa, buổi sáng cô còn bế Hằng Hằng sân phơi nắng, nhưng chỉ một lát , trời tối sầm .
Khi Đặng Chi Huệ và mua đồ về, trời bắt đầu mưa.
Tôn Mẫn Hoa hẹn sẽ đến buổi trưa, nhưng mười giờ cô mặt.
Đứng ngoài cổng, cô gõ cửa: “Xin chào, đây là nhà của Hạ Mẫn Duyệt ?”
Nghe tiếng, Mẫn Duyệt bước : “Trời ơi, chị mang ô ? Vào nhanh .”
Cô dẫn Tôn Mẫn Hoa nhà, lau những giọt nước mưa mặt: “Thời tiết ở Bình Kinh thật quái lạ, sáng khỏi nhà còn nắng, thế mà mưa là mưa ngay, chẳng báo chút nào.”
Mẫn Duyệt , hỏi: “Bình thường ngoài chị đều trợ lý cùng mà, một , còn để ướt thế ?”
“Khi công việc thì chị mới cho trợ lý theo, còn nghỉ ngơi thì chị cũng cho họ nghỉ, dù họ cũng việc riêng mà!”
“Chị đúng là bà chủ dễ tính đấy.” Mẫn Duyệt .
Nhìn quần áo ướt sũng của Tôn Mẫn Hoa, cô đề nghị: “Chị mặc thế dễ cảm lắm, để em lấy cho chị bộ quần áo để nhé? Đồ mới.”
Quần áo ướt nhẹp bám thật sự khó chịu: “Được thôi, mới cũ gì cũng , miễn là thoải mái hơn bộ là .”
Tôn Mẫn Hoa gia cảnh giàu , công việc cũng là điều nhiều mơ ước, nhưng tính cách cô hòa đồng, chút kiêu ngạo.
Tất nhiên, Mẫn Duyệt lấy quần áo cũ của , mà mang hai bộ đồ mới do Tự Cẩm may tặng cho cô chọn.
Nhìn hai bộ quần áo với kiểu dáng độc đáo, Tôn Mẫn Hoa hỏi: “Mẫn Duyệt, đây là quần áo mới mua của em ? Mua ở thế? Đẹp quá.”